Khuyên Anh Nên Sớm Thích Em

Chương 57




Khi nhóm Ninh Uyển chạy đến hiện trường, xe cứu thương đã đến. Những nhân viên y tế chuyên nghiệp đã nâng Trần Thước lên cáng và đưa đến bệnh viện. Ninh Uyển tận mắt nhìn thấy tình trạng của Trần Thước mới yên tâm một chút. Sau khi nhân viên y tế kiểm tra đơn giản tại chỗ, ít nhất có thể biết rằng chân của Trần Thước vẫn ổn, phần lưng trở xuống vẫn còn cảm giác, ít nhất cũng không đến mức bại liệt. Tóm lại là trong cái rủi có cái may.

Ý thức của Trần Thước lúc này vẫn rõ ràng, nhưng vẻ mặt đau đớn nhăn nhó, đang chật vật mà vẫn muốn nhổm dậy từ trên cáng: “Đàn chị...”

“Cậu đừng nói nữa, nhanh chóng đi bệnh viện đi.” Ninh Uyển lập tức động viên tâm trạng của Trần Thước, “Cậu yên tâm đi, chuyện này không phải cứ thế cho qua, chủ nhiệm Quý đã báo cảnh sát rồi, tôi chính là luật sư, nhất định sẽ bảo vệ quyền lợi của cậu nên có, cậu yên tâm dưỡng thương trước đi.”

Thế nhưng Trần Thước vừa đi, sự bình tĩnh cô gắng gượng trước mặt Trần Thước khi nãy đã tan vỡ, bỗng nhíu mày.

Cảnh sát lúc này đã ngăn cách bảo vệ hiện trường, nếu đã là vật rơi từ trên cao thì cần phải tìm thấy “hung khí” khiến Trần Thước bị thương sau cú rơi. Chỉ là đã tìm một vòng, không tìm thấy trong khu vực xung quanh, nếu không xác định được hung khí, không có cách nào điều tra được hung khí đến từ đâu, càng không xác định được bên chịu trách nhiệm hành vi xâm quyền, như vậy chẳng phải Trần Thước đã bị đập trúng một cách vô ích sao?

Mặt Phó Tranh cũng nghiêm túc: “Có thể trích xuất camera không?”

Người cảnh sát phụ trách đến hiện trường thu thập chứng cứ lắc đầu: “Khu vực này không có camera, chỗ ngã tư kia bình thường đông người qua lại mới có, nhưng tầm quay hình của cam đó không bao quát được khu vực này.”

Mặc dù cảnh sát cũng nhấn mạnh còn nước còn tát, sẽ kiểm tra video của camera đó, nhưng Ninh Uyển cũng quan sát vị trí của camera và biết rằng cảnh sát sẽ không lừa người, kiểm tra cái camera đó thực chất là sự an ủi “méo mó có còn hơn không” mà thôi.

Phó Tranh suy nghĩ: “Tốt hơn là trực tiếp hỏi Trần Thước, sau khi bị đập trúng chỉ bị thương ngã ra đất, có lẽ cả quá trình không mất đi ý thức, không chừng có thể biết thứ đập trúng cậu ta là cái gì?”

Ninh Uyển cảm thấy nói có lý, đến buổi chiều Trần Thước ra khỏi phòng phẫu thuật, Ninh Uyển và Phó Tranh đã mua một giỏ hoa và trái cây tươi đến thăm.

Điều an ủi duy nhất là Trần Thước thật sự không bị chấn thương nghiêm trọng không thể hồi phục, ngoài cánh tay bị gãy ra, Trần Thước còn bị gãy ba cái xương sườn, cần nghỉ ngơi nằm yên trên giường.

“Đàn chị, chị đến rồi?” Mặc dù có chút mệt mỏi sau khi tai bay vạ gió và vừa mới ra khỏi phòng mổ, nhưng trạng thái tinh thần không tệ lắm, vừa nhìn thấy Ninh Uyển đi vào phòng bệnh, trông anh ta đã rất vui.

Tuy nhiên cảm xúc của anh ta đã dịu lại ngay sau khi Phó Tranh theo Ninh Uyển vào phòng.

Ninh Uyển hỏi tình hình của cậu ấy, lại quan tâm vài câu mới nhớ đến chuyện chính: “Nhân tiện đây Trần Thước à, cậu có nhìn rõ thứ rơi từ trên cao đập trúng cậu là gì không? Ở hiện trường bọn tôi không phát hiện ra điều gì đáng nghi, thật sự rất kỳ lạ.”

“Không, tôi không nhìn rõ...” Vừa nói đến chủ đề này, Trần Thước đã cúi đầu tránh ánh mắt của Ninh Uyển, dáng vẻ giống như không muốn nhớ lại, rõ ràng muốn trốn tránh chủ đề này, “Lúc đó mọi chuyện xảy ra quá nhanh, tôi không chú ý...”

Trong lòng Ninh Uyển thở dài, chuyện lần này có lẽ đã đi vào ngõ cụt, khá tệ.

Nếu như có thể tìm thấy vật rơi từ trên cao, cho dù không biết nhà nào quăng xuống, nhưng Trần Thước đứng giữa hai tòa nhà cao tầng bị đập trúng, bên cạnh hai tòa này không còn tòa cao tầng nào khác, vì thế người xâm quyền ít nhất có thể chắc chắn là một hộ nào đó giữa hai tòa này.

Vậy căn cứ theo luật xâm quyền, trừ khi cư dân của tòa nhà này có thể loại bỏ rõ ràng trách nhiệm pháp lý của họ, chẳng hạn như lý do không ở nhà vào hôm đó, còn những lý do khác không thể tự chứng minh rằng họ không thể là người xâm quyền, vậy họ phải cùng gánh vác bồi thường xâm quyền như chi phí tiền thuốc của Trần Thước, phí bồi thường do không thể đi làm, tổng cộng các chi phí có thể do các hộ gia đình chia sẻ gánh vác.

Luật pháp quy định điều này nhằm mục đích bảo vệ nạn nhân ở mức độ cao nhất, xét cho cùng vật rơi từ trên cao nguy hiểm lớn, có thể chỉ là một miếng mạt chược nhỏ bé nhưng sức sát thương rơi từ trên cao xuống thậm chí có thể giết người. Trên quan điểm giúp đỡ người bị hại, ít nhất phương pháp xác định bồi thường xâm phạm này có thể khiến người bị hại có tiền chữa trị, mà các hộ đã chia sẻ tiền bồi thường vẫn có thể thu hồi tiền đền từ người xâm quyền sau khi đã xác định rõ thủ phạm.

Sau khi chia tay Trần Thước và bước ra khỏi phòng bệnh, Ninh Uyển vẫn hơi đăm chiêu ủ dột: “Hiện giờ vẫn không biết rốt cuộc là thứ gì đập trúng, đến một bằng chứng cũng không có, chưa nói đến tìm hộ dân của hai tòa nhà bồi thường... Chàng trai Trần Thước này thực sự thần kinh thô, đã tai bay vạ gió thành như vậy, thế mà còn khuyên tôi quên nó đi, đây là chuyện có thể đơn giản bỏ qua sao?”

“Cho dù tôi không nghĩ cho Trần Thước nhưng cũng phải suy nghĩ cho các hộ dân khác trong xã khu. Loại người có thể tùy ý ném đồ qua cửa sổ, nhân phẩm kém đã thành thói quen rồi. Nếu chưa bị xử phạt và chưa phải bồi thường thiệt hại về tiền thì sẽ không nhớ lâu. Chưa biết chừng lần sau vẫn còn ném đồ ra ngoài, vậy số nạn nhân sẽ tăng lên. Nạn nhân mới không chừng không thể may mắn như Trần Thước, rất có khả năng bại liệt hoặc tử vong...”

Phó Tranh mím môi, đưa ra một phỏng đoán: “Em nói xem Trần Thước có thể không nói sự thật không?”

Ninh Uyển sững người.

Phó Tranh tiếp tục nói: “Theo tôi tính cách của Trần Thước không phải kiểu người nhân nhượng cho khỏi phiền toái, ngược lại, khi tiếp xúc tôi cảm thấy cậu ấy là người khá tích cực. Những người bình thường có thể bỏ cuộc vì họ không hiểu pháp luật và cảm thấy quy trình pháp lý rườm rà để bảo vệ quyền lợi của họ, nhưng Trần Thước vốn là một luật sư và không nên có mối băn khoăn như vậy, cũng tuyệt đối không phải người tự nhận do mình đen đủi. Khi nãy em hỏi cậu ấy, ánh mắt của cậu ấy tránh né, cũng không biết có phải do tôi nghĩ nhiều, luôn cảm thấy cậu ấy giống như đã biết điều gì, nhưng vì lý do nào đó không tiện nói.”

Vốn dĩ Ninh Uyển đã cảm thấy thái độ Trần Thước có chút bất thường, nhưng cô cũng không nghĩ nhiều, giờ đây nghe Phó Tranh phân tích như vậy lại cảm thấy đúng là có ẩn tình.

Nhưng bản thân Trần Thước là nạn nhân, điều này có gì đáng che giấu?

Ninh Uyển đã suy nghĩ cả đoạn đường đến khi cô tạm biệt với Phó Tranh định đến tổng bộ lấy tài liệu vụ án, cô vẫn suy nghĩ về nó trên tàu điện ngầm.

Ninh Uyển chỉ có thể đi tuyến một đến tổng bộ, tuyến này lúc nào cũng đông, cô cũng chỉ có thể đứng, xung quanh đều là người. Bởi vì không có một chút khoảng cách xã giao an toàn nào, mặc dù Ninh Uyển không muốn nhưng ở khoảng cách gần như vậy, cho dù nhìn thế nào ánh mắt của cô đều có thể dễ dàng rơi trên màn hình điện thoại di động của những người xung quanh đang cầm. Có người đang trò chuyện wechat, có người chơi game, có người xem phim, còn có một vài sinh viên đại học đang tu tập một chỗ không biết đang xem gì thú vị trên weibo, cũng không thèm để ý môi trường trong tòa tàu, cười lớn bàn luận.

“Trời ơi! Cái quái gì thế này, chó lớn từ trên trời rơi xuống, đây là một con chó bay trên trời sao?”

“Không biết nữa, con chó này rơi từ trên lầu cao xuống, cậu phóng to ảnh chụp màn hình nhìn biểu cảm con chó này xem, cảm giác trên mặt đều viết đầy hoài nghi nhân sinh...”

“Con chó này tự nhảy sao? Nhảy từ lầu cao như vậy có chết không? Mấy người đừng cười, con chó này thật tội nghiệp.”

“Có phải tự nhảy hay không tôi không biết, nhưng chủ nhân bài đăng nói chắc con chó không sao, bởi vì đây là tiểu khu của cô ấy, lúc đó cô ấy đang phơi quần áo ngoài ban công, nhìn thấy con chó rơi phía đối diện, tò mò nên đã quay video. Lúc đầu cũng lo lắng liệu con chó này có chết không, nhưng sau đó có nói đã nhìn thấy con chó này khi đi bộ ở tiểu khu, có lẽ không sao.”

Mấy người cùng thốt lên: “Con chó này ngầu thật đấy. Khi trước chỉ nghe nói một con mèo rơi từ trên cao xuống có thể không sao, nhưng không ngờ chó cũng có thể lợi hại như vậy!”

...

Toa tàu vừa chật chội vừa oi bức, Ninh Uyển bị dồn đến đau đầu hoa mắt, nghe những lời bàn tán ồn ào của những người xung quanh cô cảm thấy gần như nghẹt thở....

“Đây là tiểu khu nào thế? Lại thần kỳ như vậy?”

“Hình như chủ thớt nói là Duyệt Lan? Tiểu khu bên thành Khoái Lạc Tiểu Duyệt đó...”

Vốn dĩ Ninh Uyển buộc phải tiếp nhận thông tin vì bị chèn ép trên tàu điện ngầm, coi như là một tai vào một tai ra, thế nhưng khi bắt được hai chữ “Duyệt Lan”, cô bỗng có tinh thần.

Đợi đã!

Xã khu Duyệt Lan, chó to từ trên trời rơi xuống, chó bị ngã từ trên lầu cao, còn không sao?

Mà Trần Thước cũng bị vật rơi từ trên cao đập trúng, nhưng hiện trường lại không tìm được bất cứ “hung khí” nào?

Nếu liên tưởng như vậy, sao lại cảm thấy quá trùng hợp? Liệu có phải thứ đập trúng Trần Thước chính là con chó này không? Xét cho cùng một con chó ngã từ trên cao xuống, trong trường hợp thông thường tuyệt đối không thể sống sót, trừ phi tìm một tấm đệm lưng làm đệm... Mà nếu con chó này có tấm đệm mà không bị thương, dù sao cũng là vật sống đương nhiên vừa rơi xuống đất đã chạy mất, hiện giờ dĩ nhiên là không thể nào gặp lại con chó này nữa....

Lúc này Ninh Uyển không thể bình tĩnh được nữa, cô lập tức lấy điện thoại di động ra và tìm từ khóa con chó rơi từ trên trời. Quả nhiên không lâu sau đã tìm thấy một weibo mà những thanh niên xung quanh đang thảo luận. Đây là bài viết của độc giả đóng góp vào một blogger nhận tiền pr bài tên là “những chuyện kỳ lạ quanh ta”, Ninh Uyển nhìn thời gian đăng bài, trong lòng rung lên, thời gian trùng với ngày Trần Thước bị đập trúng. Đánh giá diện mạo kiến trúc của tòa nhà trong video, nó cũng giống hệt với diện mạo của hai tòa nhà nơi Trần Thước xảy ra chuyện. Ninh Uyển rất quen thuộc với xã khu Duyệt Lan, gần như chỉ nhìn một cái đã nhận ra chính xác đó là Duyệt Lan.

Ninh Uyển phát video từ đầu đến cuối, người quay rõ ràng không quay đoạn đầu. Khi video bắt đầu, con chó đã rơi giữa không trung, rơi xuống với tốc độ cao, mà đối phương có lẽ đã vô tình quay trúng đoạn này. Người quay rõ ràng muốn theo dõi tình hình con chó sau khi rơi xuống đất, nhưng vì có một hàng cây xanh ở tầng dưới chắn tầm nhìn nên thực sự không thể quay được tung tích cuối cùng của con chó.

Không ngờ mặc dù không có camera giám sát quay lại quá trình Trần Thước bị thương, nhưng bất ngờ lại có một hộ gia đình phía tòa đối diện quay một đoạn video ngắn như vậy. Ninh Uyển gần như ngay lập tức liên lạc với tác giả bài đăng, giải thích rõ ngọn nguồn câu chuyện, hy vọng có thể liên lạc được với đối phương, lấy video gốc do bên kia quay và trao đổi chi tiết chuyện con chó bị rơi.

Có lẽ do Ninh Uyển may mắn, tin nhắn của cô nhanh chóng được trả lời, đối phương khá thân thiện, nói thẳng buổi chiều sau khi tan làm về nhà có thể gặp mặt, vì thế Ninh Uyển nhanh chóng quay về tổng bộ lấy tài liệu, rồi vội vàng về văn phòng xã khu nói thông tin và video mình biết cho Phó Tranh.

“Đi, bây giờ chúng ta đi tìm Trần Thước xác nhận một chút.”

Nhưng Phó Tranh ngăn lại hành động của Ninh Uyển: “Em đừng đi, để tôi đi.”

“Hả?”

Phó Tranh mím môi: “Nếu em đi, cho dù có lấy được video Trần Thước cũng sẽ không thừa nhận. Tôi đi, cậu ấy sẽ đồng ý nói ra sự thật.”

Ninh Uyển thực sự hoài nghi: “Tại sao chứ?”

Cô và Trần Thước quen biết nhau nhiều năm như vậy, chẳng lẽ tình bạn cô và cậu ấy còn không sánh bằng Phó Tranh cậu ấy mới quen chưa lâu? Ở trước mặt cô, Trần Thước có gì không thể nói chứ? Cuối cùng là có việc gì khó nói chứ? Dù sao nếu bị một con chó đập trúng sẽ không giống những thứ như một quân bài mạt chược, rất dễ nhận ra, chưa nói đến con chó đập trúng Trần Thước coi cậu ấy như đệm lưng và ngông nghênh chạy đi không hề hấn gì....

Phó Tranh cười: “Em không cần biết tại sao.”

***

Lúc Phó Tranh bước vào phòng bệnh, Trần Thước đang rất bình tĩnh. Anh ta bị gãy xương sườn, hô hấp cũng trở thành một loại đau đớn khó nói, bàn tay phải thuận lại bị gãy xương, vì vậy anh ta chỉ có thể sử dụng tay trái của mình ăn cơm một cách vụng về, cả người vô cùng thảm hại.

Từ khi bị thương vì vật rơi đập trúng, nỗi đau thể xác không là gì với anh ta, quan trọng hơn đó là đả kích về mặt tâm lý. Vốn đã lên kế hoạch xong xuôi có thể tỏ tình, kết quả còn chưa đến thăm hỏi các hộ gia đình, không những không thể thành công, ngược lại bản thân còn thành ra thế này....

Mặc dù Ninh Uyển đến thăm anh ta vài lần vì bị thương, hỏi han ân cần, thật lòng lo lắng và sốt ruột cho anh ta, nhưng mỗi lần cô đến, Phó Tranh lại giống như âm hồn bất tán như hình với bóng, vì thế thậm chí không thể nói vài lời với Ninh Uyển, nhìn thì có vẻ thời gian tiếp xúc với cô không ít, nhưng thời gian thế giới hai người hiệu quả trên thực tế bằng con số không.

Điều khiến Trần Thước càng thất vọng hơn là hình tượng của anh ta hiện tại chẳng khác gì một người tàn tật. Không những không đẹp trai mà còn nằm liệt giường, dĩ nhiên dung nhan ăn mặc không chau chuốt như bình thường, mà tên Phó Tranh đó mặc vest giày da đẹp trai cao ráo, so sánh với nhau, bản thân quả thực rất xấu xí. Mà điều tồi tệ nhất là khi đó sau khi anh ta bị đập trúng, Ninh Uyển và Phó Tranh đã đến hiện trường đầu tiên, cả hai đều đã chứng kiến rõ ràng khoảnh khắc nhếch nhác nhất, bất lực nhất, mất hình tượng nhất trong cuộc đời anh ta.

Vì vậy Trần Thước cảm thấy mất hết thể diện trước mặt người con gái mình thích, suy cho cùng chẳng ai muốn bị người con gái trong lòng nhìn thấy khía cạnh gặp nạn thảm hại và ngượng ngùng cả.

Chỉ là tuy bị thương bởi một vật rơi trên cao đã đủ đen đủi, nhưng điều khiến Trần Thước thậm chí khó nói hơn chính là...

Anh ta bị chó đập trúng!!! Là một con chó!!! Bản thân bị đập gãy xương, nhưng con chó không sao!!!

Theo như logic này, vậy anh ta thực sự không bằng một con chó....

Mà trước mắt, Phó Tranh một mình đẩy cửa tiến vào phòng bệnh của anh ta, sau đó kéo ghế ngồi xuống, đi thẳng vấn đề, trực tiếp đánh trúng vào yếu điểm của anh ta: “Trần Thước, cậu bị một con chó đập trúng?”

“...”

Tuy nghe giống như câu hỏi, nhưng giọng điệu của Phó Tranh hoàn toàn là trần thuật. Rõ ràng anh đã biết.

Che giấu được nhất thời, nhưng không giấu nổi một đời. Phó Tranh đã biết, vậy đương nhiên Ninh Uyển cũng đã biết, nhưng cũng may Ninh Uyển không xuất hiện, nếu chỉ có mình Phó Tranh đến dò hỏi cũng coi như đã giữ lòng tự trọng cho anh ta. Dẫu sao chuyện chó đập trúng nghe có vẻ bi thảm hơn chút so với bị gạt tàn đập trúng.

Biết chuyện không thể cứu vãn, Trần Thước cũng không che giấu nữa. Ánh mắt anh ta nhìn ra phía bệ cửa sổ: “Nếu anh đã biết, đến hỏi tôi không phải là thừa thãi sao?”

“Một số chi tiết vẫn cần được xác nhận với chính nạn nhân.”

Phó Tranh cười, phớt lờ sự chống cự của Trần Thước. Ban đầu, khi Trần Thước lắc lư trước mắt anh mỗi ngày, Phó Tranh thực sự cảm thấy cậu ta có chút chướng mắt. Nhưng giờ đây xảy ra sự tình này, sự thù địch khéo léo trong lòng Phó Tranh đối với Trần Thước bỗng biến mất, cũng không biết vì chuyện gì cho dù hai người tiếp xúc riêng, vậy mà anh vẫn cảm thấy cậu ta rất thuận mắt, trong lòng thậm chí còn tràn đầy sự quan tâm của tiền bối dành cho hậu bối và sự đồng cảm với lần bất hạnh này. Dù sao bị thương gân cốt một trăm ngày, có lẽ phải ba tháng không gặp Trần Thước, mặc dù Phó Tranh sẽ không nhớ cậu ta một chút nào nhưng cũng sẵn sàng thể hiện sự thân thiện của tình bạn và tình đồng nghiệp.

“Cậu là người bị hại, chúng ta lại là đồng nghiệp, không tồn tại những chuyện xấu hổ hay mất thể diện. Bản thân cậu là người vô tội nhất, cho nên thực ra lúc đầu không cần thiết giấu diếm chúng tôi, nếu đã xảy ra chuyện như vậy, chúng tôi sẽ giúp cậu bảo vệ quyền lợi.”

Chỉ là những lời chân thành của Phó Tranh không thu hút được thái độ tốt của Trần Thước. Rõ ràng tình cảm là thứ không thể đồng bộ hai chiều, sự thù địch của Trần Thước với Phó Tranh không những không biến mất, ngược lại còn nồng nhiệt nhiều hơn như có thể thấy bằng mắt thường: “Trong lòng anh rất hả hê khi người gặp họa đúng chứ? Bỗng chốc tôi đã bị thương chỉ có thể nằm viện.”

Phó Tranh phớt lờ sự kỳ quái của Trần Thước: “Nếu như cậu không muốn để Ninh Uyển trực tiếp đến hỏi cậu về chi tiết câu chuyện cậu bị chó đập trúng, thì tốt hơn cậu nên hợp tác với tôi một chút.”

Vừa buông lời, Trần Thước đã trừng mắt nhìn Phó Tranh, nhưng rõ ràng đã nghe thấy. Dĩ nhiên anh ta không muốn Ninh Uyển đến, chuyện bị chó đập trúng mất mặt như vậy, anh ta thật sự không thể mô tả chi tiết quá trình trước mặt người mình thích được.

Lần này Ninh Uyển để Phó Tranh đến, hiển nhiên đã hiểu anh ta, đã quan tâm đến cảm xúc của anh ta, trong lòng anh ta vừa cảm động vừa chua xót cho sự chu đáo của Ninh Uyển, chỉ hận bản thân quá xui xẻo, vận khí gì mà đi trên đường bị một con chó to từ trên trời rơi xuống đập trúng?

Nhưng chuyện đến nước này, Trần Thước cũng biết mình nên hợp tác với Phó Tranh, anh ta nhìn sang chỗ khác khô khan nói: “Hôm đó tôi đang đi bộ dưới lầu, bị đập trúng cũng thật sự bất ngờ. Lúc đầu khi con chó đập trúng thực ra tôi cũng không nhận ra đó là chó, mọi chuyện đều quá nhanh, tự nhiên bị đập trúng, ngoài đau đớn ra thì không có cảm giác gì khác, cũng phải qua một lúc mới ý thức được đập trúng mình là một con chó.”

Trần Thước kìm nén sự bực bội trong lòng và tiếp tục nhớ lại: “Con chó đó có lẽ cũng kinh hãi, nó bị ngã từ một nơi cao như vậy tuy đã có tôi làm đệm lưng có lẽ không bị thương, nhưng nói cho cùng va chạm như vậy cũng bị chấn động. Sau khi tôi ngã xuống đất thực ra nó vẫn đờ đẫn bất động trên người tôi rất lâu, thế nhưng sau vài phút nó đã bình tĩnh lại, sau đó trực tiếp ngông nghênh bỏ đi...”

Mặc dù Phó Tranh không ở hiện trường, nhưng chỉ nghe lời trần thuật của Trần Thước đã cảm thấy cảnh tượng trải qua trước mắt: Trần Thước gãy xương bị thương nằm trên mặt đất, con chó sau khi hoàn hồn đã vẫy đuôi không chút lưu luyến nuối tiếc, trực tiếp vui vẻ bỏ đi....

Cảnh ngộ bi thảm và đầy hình ảnh thế này, kết hợp với vẻ mặt ảm đạm và giọng điệu buồn chán của Trần Thước khiến Phó Tranh hoảng hốt cảm thấy Trần Thước giống như một cô gái bị một tên tra nam quấy nhiễu xong bỏ rơi, dụ dỗ phá thai kết quả mang thương tật suốt đời, mà con chó đó chính là tên tra nam đã bỏ rơi anh ta sau khi khiến anh ta tàn tật. Mà Trần Thước vẫn đang nằm trên bàn mổ, con chó tra nam đến tiền phá thai cũng không đưa đã nhanh chóng chạy trốn...

Trần Thước nói đến con chó này, hiển nhiên vẫn vô cùng căm phẫn: “Con chó này chắc chắc không phải chó hoang. Tôi đã nhìn thấy trên cổ nó có một bảng tên thắt một chiếc nơ bướm màu đỏ. Màu lông cũng rất đẹp, vừa nhìn đã thấy là một con chó cưng được nuôi dưỡng cẩn thận. Chủng loại lại không phải giống quý giá gì, dường như lai Golden với giống nào đó...”

Dù sao chuyện bị chó đập Ninh Uyển cũng đã biết, nếu đã như vậy, Trần Thước thực ra cũng cảm thấy đã vi phạm quyền cá nhân của mình: “Nhưng tiếc là tôi không chụp ảnh con chó đó, không có chứng cứ gì cả, nếu không đi đối chiếu xem con chó thuộc hộ nào của hai tòa này là có thể xác định kẻ chịu trách nhiệm xâm quyền rồi.”

Vật nuôi xâm quyền, một khi người nuôi không làm hết trách nhiệm quản lý thì phải bồi thường thiệt hại do xâm quyền gây ra. Hiện giờ con chó này không được xích cần thận kết quả chưa nói đến đi lung tung, đã nhảy từ lầu cao xuống đập trúng người khác. Dù ở góc độ vật nuôi xâm quyền hay vật rơi trên cao xâm quyền, chủ nhân của con chó không phải nên bồi thường hay sao?

“Cậu đừng lo, có một nhà dân ở lầu đối diện đúng lúc đã quay được video, phóng to ảnh chụp màn hình là có thể nhìn thấy rõ hình dáng con chó. Cậu yên tâm dưỡng thương, tôi và Ninh Uyển đi điều tra, sớm cho cậu một lời giải thích.”

Những lời của Phó Tranh nghe có vẻ khá bình thường, nhưng trong lòng Trần Thước có chút cảm giác lạ. Vốn dĩ theo trình tự luân phiên xử lý án, vụ án tiếp theo nên do anh ta và Ninh Uyển “thế giới hai người”, kết quả hiện giờ bản thân không may trở thành “vụ án” này, không những chỉ có thể nằm trên giường nhìn Phó Tranh và Ninh Uyển thành đôi thành cặp, ý của Phó Tranh muốn cho anh ta một lời giải thích, sao nghe chói tai như bản thân sắp ngậm cười nơi chín suối rồi?

***

Ninh Uyển chỉ cho rằng Trần Thước che giấu vì thể diện, đến khi Phó Tranh nói với cô đại khái những chi tiết đã trao đổi với Trần Thước, cô cũng đồng bộ hóa kết quả công việc với Phó Tranh: Khi nãy hai người họ chia nhau hành động, Phó Tranh đi tìm Trần Thước, Ninh Uyển đi tìm nhà dân đã quay video đó.

“Tôi đã có được video gốc, đã cắt vài bức ảnh về con chó khá rõ ràng và cũng in màu. Thực sự giống như Trần Thước nói có nơ bướm và bảng tên, nhưng không may là góc độ và khoảng cách là vấn đề, trên bảng tên viết gì thực sự không nhìn rõ, nhưng con chó lai này cũng khá đặc biệt, có lẽ dễ nhận ra. Người ở nhà cao tầng nuôi chó không nhiều, hay là chúng ta đi hai tòa đó thăm dò, xem xem đó là chó nhà ai?”

Phó Tranh gật đầu: “Được.”

Loại chuyện chó từ trên trời rơi xuống đập trúng người đi bộ vốn là điều hiếm thấy, chưa nói đến sau khi đăng lên weibo lập tức trở thành hotsearch, mà trong tiểu khu này nhiều bà cô như vậy, chuyện của Trần Thước đã sớm được lan truyền. Đến lúc đó, chủ nhân con chó đem cho giấu đi hoặc xử lý con chó, sau đó sống chết không nhận, như vậy sẽ không dễ bảo vệ quyền lợi.

“Dì ơi, xin hỏi dì đã thấy qua con chó này chưa? Dì có biết con chó này của nhà hàng xóm nào trong tòa nhà không?”

“Bạn nhỏ, cháu gặp qua con chó này chưa?”

...

Ninh Uyển và Phó Tranh phân công nhau mỗi người đi gõ cửa nhà dân mỗi tòa, kết quả đi đi lại lại đã thăm hỏi hết những người có thể điều tra dò hỏi, đáp án có được đều rất thống nhất: 

“Không có. Tòa chúng tôi không có ai nuôi con chó to như vậy, có một cô gái trẻ tầng 16 nuôi một con poodle nhỏ, vô cùng hung dữ.”

“Thật sự chưa từng thấy.”

“Tôi không để ý, dù sao nhà tôi cũng không nuôi chó, tôi dị ứng lông chó.”

...

Bởi vì loại điều tra tại chỗ này không đạt hiệu quả, Ninh Uyển đành phải tìm chủ nhiệm Quý trích xuất camera thang máy của hai tòa nhà, nếu nhà ai nuôi chó, mỗi ngày phải dắt chó đi dạo, vậy trong tháng máy đương nhiên đã ghi hình lại.

Thế nhưng rất tiếc...

“Hai tòa nhà này tổng cộng có bốn thang máy, nhưng một trong số thang máy khi trước có một nhà dân sửa chữa, lúc di chuyển vách ngăn không cẩn thận va đụng hỏng camera, vẫn luôn chưa sửa. Còn video giám sát ba thang máy kia đều đã lưu giữ nửa tháng, đồn cảnh sát của đã kiểm tra qua, tôi đã quét sơ qua, trong đó thật sự không có con chó này.”

Nói đến đây, chủ nhiệm Quý dừng lại rồi tiếp tục: “Thế nhưng dù nói là bị thiếu mất một camera trong thang máy, nhưng hai người đã đi hỏi một vòng hai tòa nhà, trong hai tòa lại không có nổi một nhà dân có ấn tượng về con chó này, có lẽ con chó này không phải của hai tòa nhà? Dù sao ngoài thang máy, cũng có thang bộ an toàn, lẽ nào con chó này đi lên từ thang bộ?”

Ninh Uyển suy tính một lúc, cảm thấy chủ nhiệm Quý nói rất có lý: “Vậy tôi in màu thêm mấy bức, chúng ta công bố và dán trong tiểu khu, xem xem ai có manh mối không?”

Nói làm là làm, Ninh Uyển in màu thêm mấy bức ảnh một cách nhanh chóng dứt khoát, cùng Phó Tranh, chủ nhiệm Quý ba người bắt đầu dán thông báo trong tiểu khu.

Đúng là “Đi mòn giày sắt chẳng tìm thấy, đến khi tìm được chẳng tốn công”. Ninh Uyển và Phó Tranh đang dán ảnh ở phía Đông tiểu khu, nhưng lại gặp được một người quen.

“Tiểu Ninh à, đang làm gì đó?” Đằng sau Ninh Uyển người đang ngó trước ngó sau không phải dì Tiêu thì là ai?

Giờ phút này, dì Tiêu ở trước mặt Ninh Uyển phong thái như cũ, đúng là “Người không ở giang hồ, giang hồ đều là truyền thuyết về bà”. Lần trước Ninh Uyển đã nghe chủ nhiệm Quý nói gần đây dì Tiêu có bạn trai mới, là một ông già góa vợ đẹp lão mới chuyển đến tiểu khu, kết quả vì chuyện này mà những người khi trước theo đuổi dì Tiêu đã ghen ghét tranh đoạt, đến mức đánh nhau vào đồn cảnh sát.

Đúng là trước giờ chỉ thấy “Cười vì người mới, không khóc vì người cũ”, dì Tiêu đã có bạn trai mới quả thực không giống xưa, khi trước mỗi lần gặp Ninh Uyển còn quan tâm hỏi han Phó Tranh hai câu, lần này đến Phó Tranh là ai đã quên không biết quăng đến đâu rồi, vậy mà không nhìn Phó Tranh đứng bên cạnh Ninh Uyển một cái.

Tuy dì Tiêu không quan tâm Phó Tranh, nhưng lại quan tâm đến con chó này: “Tiểu Ninh, con chó này làm sao thế? Xảy ra chuyện gì sao? Đây không phải con chó nhà Đào Hạnh sao? Sáng nay tôi đi dạo còn thấy nữa, lẽ nào đã chạy mất rồi?”

Ninh Uyển vừa nghe thấy, hai mắt lập tức sáng lên: “Chị Tiêu, chị quen con chó này sao?”

Ngay lập tức, Ninh Uyển cầm lên một bức ảnh in màu: “Chị nhìn kỹ xem, là con chó này sao?”

Tiêu Mĩ gật đầu: “Đúng, chính là con chó này. Mỗi sáng tôi đi bộ đều có thể thấy nó, là chó của Đào Hạnh, cô ấy rất thích con chó này, hầu hạ nó còn tốt hơn người nữa, nuôi như con đẻ vậy. Nhưng tôi nghe cô ấy nói con chó này mấy ngày trước mới đi lạc một lần, sau đó tự nó chạy về nhà, lẽ nào lại mất tích rồi?”

Từng đi lạc? Chính là nó! Chẳng phải chính con chó này sau khi mất tích chạy lên lầu, sau đó rơi xuống đập trúng Trần Thước bị thương sao?

“Vậy Đào Hạnh này sống ở đâu? Ở tiểu khu Duyệt Lan của chúng ta sao? Sống ở tòa cao tầng?”

“Đúng, cô ấy ở nhà 102 tòa 10.”

Nếu như ở tầng một, con chó rất dễ chạy mất nếu không chú ý. Nhưng Đào Hạnh sống ở tòa 10, không phải một trong hai tòa nhà bị nghi xảy ra vật rơi trên cao, nếu như con chó của cô ấy vô tình bị lạc đến tòa nhà nơi cuối cùng xảy ra tai nạn, vậy chẳng trách những nhà dân của hai tòa nhà đã điều tra qua không có chút ấn tượng nào với con chó này.

“Cô ấy ở một mình sao?”

Kết quả đối diện với câu hỏi tiện miệng của Ninh Uyển, dì Tiêu lại bĩu môi: “Nghe nói đã kết hôn rồi, nhưng chưa từng gặp qua chồng cô ấy, chỉ có cô ấy và chó ở, thật lòng coi nó như bảo bối. Cô ấy ở căn tiểu hộ, kết quả bản thân ngủ phòng nhỏ nhất, nhường phòng ngủ hướng Nam cho con chó, cô ấy rất tiết kiệm, nhưng cũi chó, phòng hoạt động cho chó, nhà vệ sinh cho chó đều mua loại đắt nhất.”

Dì Tiêu nói đến đây rồi nhìn thời gian: “Tôi hẹn bạn trai đi xem phim, không nói với hai người nữa, tôi phải đi đây. Cô và Tiểu Phó ấy, cũng đừng lỡ dở thanh xuân nữa, lần sau tôi biết người đàn ông tốt nào giới thiệu cho cô và cậu ấy.” Bà nói xong, vứt lại một ánh nhìn “phong tình vạn chủng”, mới lả lướt rời đi.

Trong lòng Ninh Uyển nghĩ, giới thiệu cho mình thì được, nhưng giới thiệu đàn ông tốt cho Phó Tranh thì thật sự không cần thiết đâu...