Đầu óc Khương Đường bắt đầu trở nên rối tung rối mù. Lúc này cô chỉ muốn yên lặng một chút để bình tĩnh lại. Thế nhưng Từ Vân Thanh thấy cô kỳ lạ nên đi lên lầu dò hỏi.
“Sao thế, sắc mặt kém như vậy, bọn người trên mạng lại nói gì con rồi à?”
“Tuổi con cũng không còn nhỏ nữa, chơi thế đủ rồi. Mỗi ngày đều bị người ta bàn tán nghi ngờ đang mưu đồ gì đó không hay chút nào. Không phải trong nhà không nuôi nổi con.”
Từ Vân Thanh là một người mẹ rất tiến bộ, chỉ là thỉnh thoảng hơi bá đạo một chút, hay chính là tự coi mình là trung tâm. Nhưng bà rõ ràng có tư cách để tự coi mình là trung tâm. Cả đời đều may mắn bình yên, thậm chí đến năm năm mươi tuổi vẫn còn một chút tính cách thiếu nữ.
Từ đầu đến cuối Khương Đường đều không chịu lên tiếng. Từ Vân Thanh nói đến mức tự mình cũng bực bội, vung tay đi xuống lầu.
Khương Đường biết lát nữa bản thân sẽ còn tiếp tục bị hỏi tội. Thế là cô lập tức nhắn tin cho Quách Thắng Nam. Chưa đầy nửa tiếng sau, Quách Thắng Nam đã lái xe tới đón cô đi.
Lúc này cô cực kỳ cần sự yên tĩnh, không muốn gặp mặt ai, cũng không muốn phải nghe bất cứ thứ gì. Giờ phút này, chỉ có Quách Thắng Nam mới có thể cho cô sự yên tĩnh ấy
Nhà của Quách Thắng Nam ở một khu chung cư quản lý khép kín trong khu Đông Tam. Sau khi bước vào cửa, Khương Đường chỉ đưa thư cho cô ấy xem còn bản thân thì vào phòng ngủ dành cho khách nằm nghỉ.
Nội dung của thư không có nhiều, Quách Thắng Nam đọc xong rất nhanh. Tâm hồn của cô ấy bị chấn động mạnh mẽ.
Chuyện đến nước này, ngoại trừ thở dài thì cô ấy cũng không biết phải phản ứng như thế nào.
Cô ấy đi vào phòng ngủ dành cho khách, đặt mông ngồi lên giường của Khương Đường. Người phụ nữ đang nằm trên giường mở to mắt ngơ ngác nhìn ra ngoài cửa sổ.
“Thắng Nam, tôi có thể ở lại đây hai ngày được không?”
Quách Thắng Nam nhẹ nhàng đắp chăn lên người cho cô, chỉ nói, “Cậu muốn ở bao lâu đều được.”
Khương Đường yếu ớt nở nụ cười, “Cảm ơn cậu.”
Nếu là thường ngày, có lẽ cô sẽ nói đùa rằng “Không có cậu thì tôi phải làm sao đây?”. Thế nhưng lúc này, cô không có nhiều sức lực để làm chuyện dư thừa như vậy.
Quách Thắng Nam đóng cửa lại cho cô rồi trở về phòng khách. Thấy điện thoại của Khương Đường vẫn không ngừng rung, cô ấy cầm lên xem thử, thấy tên người gọi tới là “xz”. Quách Thắng Nam tiện tay chỉnh về chế độ im lặng, không thèm để ý đến màn hình vẫn đang nhấp nháy liên hồi.
Sang ngày thứ hai, Khương Đường phát hiện điện thoại của mình hết pin rồi. Nghĩ đi nghĩ lại, cô vẫn quyết định không sạc pin mà thờ ơ ném điện thoại vào túi, tiếp tục làm một con cá muối lười biếng cả ngày chỉ biết ăn với ngủ.
Thân thể nhận được tín hiệu trốn tránh của đại não, phối hợp mệt mỏi rã rời. Cả ngày cô đều buồn ngủ, tựa hồ như muốn ngủ bù tất cả những khoảng thời gian thiếu thốn giấc ngủ từ ngày trước.
Quách Thắng Nam quyết định làm việc ở nhà để bầu bạn với cô. Cô ấy không hỏi gì cả, chỉ đúng giờ gọi cô ra ăn cơm. Đến tối thì cùng nhau xem phim. Lúc mở trang web ra thấy phim “Tiền Nhiệm” được đề cử ngay ở trang đầu tiên, Quách Thắng Nam liền tắt trang web đó đi, còn nói, “Chẳng hay gì cả, không bằng đọc sách đi.”
Khương Đường mỉm cười đứng dậy đi ra giá sách, tiện tay rút ra một cuốn “Bức thư của người phụ nữ lạ mặt”. Quách Thắng Nam cau mày giật lại cuốn sách cô vừa rút ra rồi cất lại về chỗ cũ, chọn ra một cuốn khác cho cô “Ký sự tiếu lâm”.
Lần này Khương Đường thật sự bị làm hành động này của cô ấy chọc cho bật cười. Cô không ngờ trong mắt bạn bè mình lại yếu ớt đến mức này. Nghĩ lại thì nếu cô không yếu ớt, cô đã không chạy tới đây làm đà điểu.
Nhưng rốt cuộc cô đang trốn tránh ai?
Trong đầu chợt nảy ra câu hỏi này, trái tim lại không khỏi run lên một cái
*
Sáng sớm, Khương Đường bị sự ầm ĩ ở ngoài cửa làm tỉnh giấc.
Quách Thắng Nam lạnh lùng nói:
“Tôi nói rồi, cô ấy không có ở đây. Anh đi đi, tôi còn công việc cần làm.”
“Tôi không biết anh đang nói gì, nhưng tôi bảo cô ấy không ở chỗ tôi thì chính là không ở chỗ tôi.”
“Anh làm gì vậy?”
Sau khi tiếng bước chân vang lên, cửa phòng bị người khác đột ngột đẩy ra. Khương Đường trở tay không kịp cứ như vậy bại lộ ở trước mặt anh ta.
Không ngờ Chu Ngang vừa nhìn thấy cô liền bình tĩnh trở lại. Anh ta chỉ im lặng đứng ở cửa, không nói chuyện, cũng không bước vào.
Quách Thắng Nam hùng hổ xông đến định cảnh cáo thị uy. Khương Đường thở dài nói. “Thắng Nam, không sao.”
“Cậu chắc chứ?”
“Ừ, tôi chắc.”
Quách Thắng Nam nhìn thêm vài lần rồi mới mím môi rời đi, để lại không gian riêng cho hai người bọn họ.
Trên mặt người đàn ông có một dấu tay rất mới, nhất định không phải là do mấy ngày trước cô tát anh ta một cái.
“Sao anh biết tôi ở đây? Mặt mũi làm sao thế kia?”
Chu Ngang lắc đầu, chỉ nói, “Chú Khương nói em đang ở chỗ của Quách Thắng Nam.”
Khương Đường nghe vậy liền đoán ra được dấu tay này là mẹ của cô gây nên.
Cô đoán không sai. Chu Ngang vừa mới xuất hiện trước cổng nhà họ Khương, Từ Vân Thanh lập tức hiểu ra nguyên nhân khiến con gái cư xử khác thường như vậy. Một người luôn đối xử dịu dàng, hòa nhã với người khác cả nửa đời người như bà lần đầu tiên giơ tay đánh người.
“Cậu cút đi cho tôi, Không ngờ cậu còn mặt mũi dám đến!”
Nếu không phải Khương Viễn Phong kịp thời ngăn cản, có lẽ anh ta còn phải chịu hai lần.
Khương Viễn Phong dẫn anh ta vào phòng sách. Sau khi nghe anh ta kể lại toàn bộ chân tướng, ông nói cho anh ta biết vị trí của Khương Đường. Cuối cùng còn nói với anh ta thêm một câu, “Cậu là một đứa trẻ tốt, nhưng tiểu Đường là con gái tôi.”
Chu Ngang hiểu rõ, ý tứ của ông là không ngăn cản nhưng cũng sẽ không ra tay giúp đỡ.
Người đàn ông hít sâu một hơi, nắm lấy đôi tay nhỏ bé tinh tế của cô. Đây là đôi tay mà anh ta ngày đêm mong nhớ, “Đường Đường, chúng ta bắt đầu lại có được không?”
Cổ họng Khương Đường chợt ê ẩm như bị thứ gì đó chặn lại. Cô chậm chạp không chịu mở miệng.
Được không? Có gì mà không được? Thế nhưng cô lại không thể nói ra chữ “Được” ấy.
Vừa rồi trong khoảnh khắc nhìn thấy Chu Ngang, trong lòng cô lại bất giác cảm thấy thất vọng.
Thất vọng vì điều gì? Người cô hy vọng sẽ đến là ai?
Sự chờ mong trong đáy mắt của người đàn ông dần trở nên ảm đạm, rồi biến thành đau khổ. Khương Đường bất lực rũ mắt xuống.
Đột nhiên, Chu Ngang dùng sức nắm chặt lấy tay cô, hơi thở vô cùng nhẹ. Nửa ngày sau, anh ta đột nhiên mỉm cười, “Đường Đường, anh hiểu sự do dự của em. Năm năm trôi qua đủ để khiến chúng ta thay đổi. Thế nên trước tiên không nói đến chuyện này nữa. Còn nhớ quán xiên nướng trước kia em từng rất thích không, quán ở gần trường học của chúng ta đó. Nó vẫn còn, có cả chi nhánh rồi. Lần trước anh đến, bà chủ còn hỏi thăm em.”
“Vậy sao?”
“Ngày mai có muốn đến đó xem thử không?”
Cô im lặng một lúc thật lâu mới chịu lên tiếng, “Được.”
Hai mắt của người đàn ông sáng rực lên, vẻ mặt tươi cười lộ rõ. Khí chất của nhân vật tài giỏi của thành phố biến đâu hết cả, chỉ còn bộ dạng của một tên nhóc mới biết yêu lần đầu.
“Vậy thì 11 giờ ngày mai anh sẽ đến đón em. Không, để 10 giờ, hay là 9 giờ? Liệu có sớm quá không?”
Khương Đường nhìn thấy bộ dạng này của anh ta, cả tròng mắt và cổ họng đều trở nên chua xót. Chiếc xương sườn thứ hai ở bên trái cũng bị chua xót đến nhói đau.
“Không đâu, 9 giờ cũng được.”