Tay nghề của Tiêu Tắc thật sự rất tốt.
Bọn họ quay chụp không tránh được bị ngắt quãng, đợi đến khi thức ăn thật sự đưa vào trong miệng, thức ăn đã nguội hết cả rồi. Cho dù như vậy, vẫn thấy rất ngon.
Đạo diễn Cù rất hài lòng, hai người tác động qua lại nhiều hơn lần trước, có thể cắt được rất nhiều trích đoạn ở phần hậu kỳ.
Khương Đường đang uống nước khoáng, đột nhiên từ bụng dưới truyền đến cơn đau nhói, tiếp theo, giữa hai chân có chất lỏng sền sệt cuồn cuộn chảy ra. Vẻ mặt cô cứng đờ, nắm chặt cái ly mím môi.
Làm sao bây giờ, trong túi xách không có băng vệ sinh.
Hơn nữa, cô lại càng lo lắng đạo diễn Cù sẽ quay đoạn này vào tiết mục hơn.
Là diễn viên, Khương Đường không muốn công khai cả những chuyện như thế này ra trước mặt công chúng.
Cô kiên trì không hé răng, cũng không dám xoa bụng, ngồi cứng đơ.
Cũng may đạo diễn Cù hô kết thúc công việc.
Mọi người vừa bước ra khỏi cửa, Tiêu Tắc lập tức ngừng cười, nhíu mày hỏi cô: “Sao thế? Sắc mặt tái nhợt như vậy.”
Anh đã phát hiện ra có chuyện không ổn từ lâu rồi, thấy cô cố gắng bình tĩnh, đoán là cô không muốn bị ai biết, cho nên vừa nãy mới không hỏi.
Tăng Hiểu Bắc giữa đường bị Quách Thắng Nam gọi đi mất rồi, chỉ còn lại có một mình cô ở đây, hơn nữa nước xa không cứu được lửa gần. Khương Đường suy nghĩ, cuối cùng lại ôm bụng, trên mặt lộ ra vẻ đau đớn.
“Có lẽ tôi làm bẩn ghế dựa của cậu rồi, cậu gửi nhãn hiệu kích thước của ghế cho tôi, tôi mua cái mới trả lại.”
Người đàn ông càng nhíu mày chặt hơn, duỗi tay sờ trán cô.
“Đừng quan tâm ghế dựa làm gì, cuối cùng là bị làm sao rồi, sốt à?”
“Đi, tôi đưa chị đến bệnh viện.”
Khương Đường còn chưa kịp phản ứng lại, đã bị anh bế ngang lên.
Vì chuyện này mà đi đến bệnh viện, có khi ngày mai cả hai người sẽ cùng lên tiêu đề trang đầu mất.
“Không phải.” Khương Đường gấp đến mức độ vung vẩy chân: “Tôi không ốm, mà là cái kia đến!”
“Cái gì?” Anh hoang mang nhìn về phía cô, đột nhiên ánh mắt liếc nhìn về phía dấu vết màu đỏ không rõ trên đệm, rối loạn mất nửa giây rồi lập tức hiểu ra, nhất thời cũng hơi xấu hổ.
Khương Đường cũng rất ít khi xấu hổ như vậy, lại hất chân một cái: “Trước tiên cậu đặt tôi xuống đã.”
Hai chân chạm đất, cô đơn giản thoải mái nói: “Tôi có thể ở lại đây thêm một lát nữa không? Tôi gọi điện cho người mang... đồ đến đây, sau đó sẽ đi.” Thấy người đàn ông mím môi, Khương Đường đổi giọng: “Nếu cậu có việc phải đi ngay bây giờ thì cứ cho tôi mượn áo khoác cũng được, tôi tự đi ra ngoài mua một lát thôi.”
Tiêu Tắc lắc đầu: “Gọi người mang đến sẽ lâu lắm, để tôi đi mua cho chị, chị cần loại gì?”
Khương Đường do dự một lát, cuối cùng vẫn nhượng bộ, bây giờ không phải lúc để làm ra vẻ. Cô tìm kiếm hình ảnh nhãn hiệu bản thân vẫn thường dùng, đưa cho anh xem.
“Ừ, tôi biết rồi, chị lên giường nằm đi.”
“Tôi ngồi được rồi.”
Tiêu Tắc không để cô giải thích nhiều kéo cô vào phòng ngủ, ấn cô ngã xuống giường, con ngươi đen nhánh liếc nhìn cô: “Tôi vẫn có thể mua được khăn giải giường, cũng có thể mua được chiếc giường mới.” Anh ngồi xuống cởi giày hộ cô, một tay nắm bàn chân mảnh khảnh của cô gái: “Sao lạnh vậy.”
Cảm giác ấm áp nhẹ nhàng từ lòng bàn chân bò lên, hình như bụng cũng không đau như trước nữa, Khương Đường đắm chìm trong cảm giác mềm mại, khẽ nói: “Cảm ơn.”
Anh đi ra ngoài gần một tiếng đồng hồ, khi quay về trên mặt đeo khẩu trang kính râm, trên tay xách một chiếc túi to.
Khương Đường cứng lưỡi, thế này là danh tiếng một năm bị cô phá hủy rồi sao?
Mở túi ra, nhìn thấy bên trong còn có quần lót nữ mới, một chiếc kiểu dáng mộc mạc eo cao bằng vải bông, đóng gói trong túi trong suốt, ở giữa còn có một quả dâu tây nhỏ.
Vẻ mặt Tiêu Tắc hơi mất tự nhiên: “Mua ở siêu thị, dùng tạm trước đi.”
Không hiểu sao Khương Đường rất muốn cười, không ngờ lúc này anh lại rất đáng yêu. Cô nói một tiếng cảm ơn, cầm đồ đạc bước vào phòng tắm.
Rửa sạch vết máu, dùng băng vệ sinh rồi lại thay quần lót mới, mặc chiếc áo sơ mi mà Tiêu Tắc chuẩn bị cho cô.
Mặc dù anh cao, nhưng cô cũng không thấp, chiếc áo khó khăn lắm mới che được qua mông, lộ ra hai cẳng chân cân đối.
Như vậy... Có khác gì so với không mặc đâu?
Khương Đường đau đầu, nghĩ đến tình huống mình thế này, đối phương cũng không làm gì được, đè nén do dự bước ra khỏi phòng tắm.
Tiêu Tắc đang thay ga trải giường, nghe thấy tiếng vang nhìn sang, chỉ cảm thấy miệng khô lưỡi khô.
Trên người cô có hơi ẩm, đầu v* như ẩn như hiện trên vải dệt, cọ qua cọ lại, đầu v* càng run rẩy mạnh hơn, ngay cả áo sơ mi cũng ẩm ướt.
Bây giờ Khương Đường chỉ muốn nằm xuống, giả vờ như không phát hiện ra ánh mắt của anh, chui vào ổ chăn. Không ngờ người đàn ông cũng dán sát vào, cánh tay dài duỗi ra ôm cô vào trong lòng.
Khương Đường giãy giụa, yếu ớt chống cự: “Cậu làm gì thế hả, bây giờ không được.”
Tiêu Tắc mơ hồ, giọng nói lạnh lùng: “Chị cho rằng tôi là cái gì.”
Là tên dâm đãng, tên dâm đãng trong đêm mưa.
Anh càng ôm chặt hơn nữa, một bàn tay với vào trong quần lót của cô, nhẹ nhàng xoa mông cô.
Lần nào cũng vậy, anh không định làm gì cả, chỉ có cô dùng dạ tiểu nhân đo lòng quân tử, như vậy nếu anh không làm thì cũng thật uổng phí.
Anh sờ đến sợi vụn giữa hai chân cô, cố tình hỏi: “Cắm vào sao?”
Khương Đường hừ ra một tiếng giận dỗi từ trong mũi, nói: “Dù sao cũng không cho cậu cắm vào.”
“Ờ.” Giọng nói của anh trầm thấp, động tác trên tay lại trở nên khêu gợi hơn: “Chị, tôi không cần cắm vào cũng có thể làm chị chảy nước đấy.”
Mặt Khương Đường nóng bừng, ra vẻ bình tĩnh nói: “Vậy sao, như vậy thì làm sao cậu sướng được.”
Anh nhìn cô toàn thân ướt đẫm vừa khóc vừa kêu đã sướng đến không chịu nổi rồi, nhưng khi nói ra khỏi miệng lại thành: “Không phải còn có cái miệng khác sao, chị.”
Cùng với giọng nói, ngón tay xâm nhập vào kẽ mông, ám chỉ xoa nắn cúc huyệt.