- Alo, Duy hả tôi muốn gặp anh.
- Ok em, anh tới liền.
5p sau xe Duy tới, tôi bước lên xe đi cùng với Duy. Bỏ mặc anh ở đó ngồi thẫn thờ một mình.
- Nó lại làm em bực mình hả? Biết ngay mà, nó lúc nào cũng làm người khác bận tâm cả.( Duy thở dài)
- Anh nói gì tôi không hiểu?
- Em mới về, từ từ anh sẽ nói em nghe.
Về đến nhà tôi nhìn thấy một tấm thiệp, đó là tấm thiệp My mời tôi dự party tối nay tại nhà cô ấy. Tôi thật sự không hề muốn đi, bởi mỗi khi nhìn thấy khuôn mặt cô ta sự giận dữ trong tôi càng lớn. Nhưng tôi sẽ đi vì nơi đó tôi sẽ gặp anh trai cô ta, người gây ra cái chết của Thùy Linh. Tôi muốn thay mặt cô ấy trả mối thù này.
Tôi quyết định đi chung với Duy đến buổi tiệc. Tôi diện một chiếc váy ren lệch vai duôi cá màu kem. Vừa bước vào sảnh tôi nhìn thấy My đang khoác tay Khôi tình tứ, tôi quyết định khoác tay Duy.
- Cô đến rồi, tôi rất vui vì sự có mặt của cô.(My)
- Cô nói thật lòng sao? Nhưng tôi không hề thích cô trái lại là tôi rất ghét cô.
- Là vì chuyện cũ sao? Mọi chuyện chỉ là hiểu lầm thôi. Anh trai tôi cũng chịu hậu quả rồi, cô không thể tha thứ được sao?
- Hai người quen nhau sao?(Khôi)
- Không quen cũng không muốn quen.(Tôi một mực phủ định quyết liệt)
Từ đằng xa vọng lại tiếng người đàn ông. Đó là Lâm, anh trai My.
- Linh, là em à. Anh rất nhớ em. Em tha thứ cho anh được không?
Nhìn bộ dạng nhếch nhác của Lâm, hình như anh ta bị điên rồi, cứ chạy khắp nơi, cứ thấy cô gái nào cũng nói câu đó. Qủa thật đối với những việc anh ta đã làm với Thùy Linh thì anh ta chịu hậu quả như thế này cũng chưa đủ, anh ta phải đền gấp đôi...
- Linh, Thùy Linh của anh, là em thật rồi. Em biết anh đã tìm em ở khắp nới không.(anh ta chạy tới, ôm chầm lấy tôi làm tôi hơi ngạc nhiên, tôi cố dùng mọi sức đấy anh ta ra)
- Buông ra, tôi nói anh buông tôi ra.Mau lên.
- Anh bị điên thật à. Anh đã phản bội tôi, chính anh đã giết con chúng ta. Anh là kẻ SÁT NHÂN.Anh phải chết, anh phải chết...
- Đúng, tôi là kẻ sát nhân. Tôi đáng chết, tôi đáng chết.
Nói xong anh ta cầm ngay con dao trên bàn đưa lên cổ mình định tự sát. Tôi không ngờ chính câu nói của tôi làm anh ta kích động đến thế. Nhưng Khôi đã kịp thời ngăn cản anh ta, bất cẩn anh ta rạch lên tay Khôi 1 nhát, máu ứa ra cả lòng bàn tay. Lâm bị Khôi đẩy ngã xuống sàn, My lập tức dìu Lâm đứng dậy. Quay sang nhìn trực diện tôi với ánh mắt đăm đăm.
- Cô đừng như vậy nữa, đừng vằn dặt anh ấy nữa. Cô biết không, anh ấy là thật lòng với cô đó.
- Thật lòng sao?Cô đừng hòng dụ tôi.
- Đúng lúc đầu anh ấy đến với cô là giả, anh Lâm và tôi tiếp cận cô vì muốn lừa tài sản của cô nhưng khi bên cô anh ấy đã thực sự yêu cô rồi. Việc cướp tài sản chỉ là chủ mưu của tôi thôi. Muốn chém muốn giết thì tôi đây, xin cô tha cho anh trai tôi.(My khóc và van nài tôi)
- Nhưng tại sao anh ta phản bội tôi? Lúc đó tôi đã có con với anh ấy rồi nhưng anh ta vẫn bỏ rơi hai mẹ con tôi. Cô nghĩ tôi có nên hận anh ta không. Cô nói xem...
- Cô hiểu lầm rồi, vốn dĩ mẹ tôi không hề hài lòng với cô, bà muốn chia rẽ hai người cho nên mới nói cái thai của cô không phải của anh trai tôi.Mãi sau khi cô tự sát anh ấy mới biết, anh ấy tưởng cô chết rồi nên mới hóa điên hóa dại như thế này đây... Nhưng không ngờ cô còn sống và sống rất tốt.
- Cô nói dối.
- Là thật, cô tin hay không là quyền của cô. Nhưng cô nên biết anh trai tôi đối với cô là thật.Nhưng bây giờ muộn rồi....
Nghe từng lời của My thốt ra, tôi tin cô ấy không nói dối. Mặc dù cô ta ác đối với tôi nhưng tôi vẫn thấy cô ấy thật lòng. Cô ấy đối với Lâm rất chu đáo, quả thật tình thương gia đình là không thể chia cắt được. Bỗng tôi lại nhớ về bà của mình, tôi không thể để My yên được, cô ta phải nếm trải nỗi đau tôi đã nhận lấy ngày trước, tôi muốn cô ta suy sụp.
Tôi bước tới chỗ Lâm, nhìn kĩ khuôn mặt sợ hãi của anh ta:
- Là em đây, Linh của anh đây.
- Là em, đúng là em thật rồi. Em tha thứ cho anh được không Linh. (anh ta vừa nói vừa sờ rất kĩ gương mặt của tôi, hình như anh ta phát hiện ra điều gì. Dù gì đối với người mình thương thật lòng thì anh ta rõ nhất, có lẽ anh ta biết tôi không phải là Linh của anh ta)
- Không, không thể nào.Ngày con tôi chết là ngày cuộc tình ta chấm dứt. Chính anh giết con của chúng ta, chính anh đã giết chết cuộc tình này rồi. Anh đi chết đi.
- Đúng anh đáng chết, anh đáng chết. Là anh giết con chúng ta, là anh tất cả tại anh.
Nói xong anh ta lao đầu vào tường, máu từ trên trán chảy xuống. Không ngờ một buổi tiệc như thế này mà lại bị tôi phá hỏng. My chạy đến ôm Lâm, cô ta khóc lóc thảm thiết, không ngờ rằng người như cô ta lại có thể yếu đuối như thế. Nhưng đó đã là gì so với nỗi đau của tôi chứ, bà mất mà tôi chưa kịp đưa tang bà, chưa kịp nhìn mặt bà lần cuối,...
Anh ta tiếp tục đứng dậy chạy khắp nơi, miệng không ngừng lẩm nhẩm " Tại anh, tại anh giết con chúng ta.", " Linh à, anh rất yêu em", "Linh ơi, Linh à...."
Mặc dù Thùy Linh đã chết nhưng tôi biết cô rất vui vì mọi chuyện cuối cùng cũng sáng tỏ. Cô yêu một người đàn ông rất xứng đáng. Cô yêu anh ta, anh ta cũng rất yêu cô. Tôi lại nghĩ thầm tôi thật đáng thương, so với chết đi thì tôi sống không bằng chết. Là mình nhưng không thể đường đường chính chính là mình. Yêu một người đàn ông tồi, tôi yêu anh ta nhưng anh ta không hề yêu tôi. Anh ta là một người dã tâm. Gía như có một người yêu tôi như Lâm, tôi thà chết đi như Linh cũng xứng đáng.