Khước Lục

Chương 8




Editor: Linh Đang

Đầu tháng mười một, Diệp Trình Phong mang theo Diệp Kiều Lục, đi một chuyến đến phố Hương Sơn.

Ông khái quát qua tình trạng hiện tại của mình với bà. Đối với Thi Dữ Mỹ, ông chỉ có thể biểu đạt xin lỗi. Tự thân ông khó bảo toàn, không có biện pháp chiếu cố bà.

Thi Dữ Mỹ là người phụ nữ thông minh. Một ám chỉ uyển chuyển, bà đã sáng tỏ. Lúc đầu bà ngẩn ra, lúc sau mỉm cười nói, "Sự nghiệp làm trọng, đúng thế."

Diệp Trình Phong sâu sắc liếc bà một cái, sau đó dắt tay con gái.

Diệp Kiều Lục có phần bất an, quay đầu nhìn Thi Dữ Mỹ.

Đã thấy nét cười của Thi Dữ Mỹ càng lúc càng lớn, lớn đến có phần thương cảm.

Diệp Kiều Lục lại nhìn Diệp Kính.

Vẻ mặt Diệp Kính bình tĩnh.

Tuy rằng Diệp Kiều Lục không hiểu lắm đã xảy ra chuyện gì, nhưng cô có dự cảm không tốt, cô ngẩng đầu lên hỏi: "Ba ba, về sau con còn có thể đến nhà dì Thi chơi không?"

Diệp Trình Phong cười cười, "Dì Thi bề bộn nhiều việc."

Trong đôi mắt tròn tròn của Diệp Kiều Lục, có cô đơn.

----

Sau hôm đó, Diệp Kiều Lục nhìn thấy Diệp Kính tại trường học, có phần do dự.

Nhưng thật ra Diệp Kính không có gì khác cả, vẫn ít lời như cũ.

Sau giờ học, Diệp Kiều Lục chạy đến cửa lớp bên cạnh. Cô ló đầu, nói nhỏ, "Diệp Kính, Diệp Kính."

Âm thanh rất nhỏ, Diệp Kính ngồi hàng thứ sáu không nghe được.

Trái lại có một cậu béo ngồi hàng đầu tiên, nhìn thấy một cô béo, ý muốn thân cận. Cậu hỏi, "Cậu tìm ai?"

Diệp Kiều Lục dùng tay phải ngăn trở sườn môi, nhỏ giọng nói: "Diệp Kính."

Cậu béo nhăn mi lại, cô nói quá nhỏ, cậu nghe không rõ ràng lắm, không xác định hỏi, "Hả?"

Cô lắc đầu, lặp lại nói: "Diệp Kính." Âm lượng hơi đề cao.

Cậu béo nghe cái này hiểu được, cậu quay đầu, hô lên, "Diệp Kính, có người tìm."

Diệp Kính ngẩng đầu, liếc mắt một cái liền thấy được cái đầu nhỏ của Diệp Kiều Lục đang nghiêng ở cửa.

Cậu không tiếng động há miệng: Chuyện gì?

Thế nhưng Diệp Kiều Lục nhìn hiểu, không tiếng động trả lời: Mau ra đây.

Cậu béo quay đầu nhìn Diệp Kính, lại chuyển qua nhìn Diệp Kiều Lục. Cậu béo rất  mờ mịt. Hai người này có lời nói với nhau sao? Là cậu không nghe được sao?

Diệp Kính đứng dậy, đi tới cửa.

Diệp Kiều Lục nở nụ cười, xoay người đến hành lang chờ cậu.

Cậu đến gần cô, ánh mắt theo thói quen nhìn về phía đại thụ.

"Diệp Kính."

Cậu quay đầu nhìn cô.

"Ba mình và mẹ cậu cãi nhau sao?" Diệp Kiều Lục đoán thật lâu, lại kết hợp với tình tiết trên phim truyền hình, cô suy đoán như vậy.

"Không có." Cậu cùng mẹ cậu đều không thích cãi nhau.

Diệp Kiều Lục kề cậu, "Mình có thể đến nhà cậu chơi sao?"

"Không được."

Cuộc đối thoại của hai người, lại giống nửa năm trước.

Diệp Kiều Lục lại truy vấn Diệp Kính, cậu ngậm miệng không nói chuyện. Cô hiểu rõ, quan hệ nào đó của mình và Thi Dữ Mỹ đã bị chặt đứt.

Qua không lâu, Diệp Trình Phong sa thải dì Trân, sau không mời bảo mẫu nữa. Tài chính của ông bị chặt đứt. Ông bán công ty, bất động sản đi.

Cuối năm, Diệp Kiều Lục chuyển nhà. Căn nhà lớn cô ở, bị một chú có râu chiếm.

Rời đi ngày đó, cô đi ba bước vừa quay đầu lại, nhìn nhà cũ của mình."Ba ba, chúng ta còn có thể trở về sao?"

"Về sau ba ba mua căn lớn hơn nữa cho con." Ngoài miệng Diệp Trình Phong nói rất nhẹ, thật sự có chút bất đắc dĩ. Ông thuê một căn nhà cũ. Nhà không lớn, sáu mươi mét vuông. Ba mặt ánh sáng, trước cửa có một khu nhà nhỏ.

Tuy rằng Diệp Trình Phong chưa từng nói với con gái về việc làm ăn khó khăn, nhưng mà Diệp Kiều Lục mơ hồ hiểu được, ba ba rất vất vả. Trước kia ba mặc tây trang đi giày da, hiện tại mặc áo nhăn nhúm, bôn tẩu khắp nơi.

Cô nhìn có phần lòng chua xót.

Diệp Kiều Lục trở nên bắt đầu nghiêm túc, mỗi ngày đều khắc khổ học tập. Cô muốn lớn lên sớm một chút, trưởng thành có thể kiếm tiền, giúp ba ba chia sẻ.

Sau khi nghỉ đông kết thúc, cô muốn nói cho Diệp Kính việc mình chuyển nhà.

Lớp bên cạnh lại không có bóng dáng cậu.

Nghe cậu béo nói, Diệp Kính chuyển trường.

Đi nơi nào, ai cũng không biết.

Diệp Kiều Lục nhìn người vóc dáng cao ngồi ở chỗ Diệp Kính, kinh ngạc.

Sau đó cô chạy đến hành lang đi nhìn cây đại thụ.

Đại thụ còn đó, lại không có bóng dáng Diệp Kính.

Cô nghĩ, lần này thực sự không thấy dì Thi nữa rồi.

----

Mùa hè năm 1998, quốc hội công bố thông tri, hủy bỏ chính sách phúc lợi phân phòng. Trung quốc tiến nhập thương phẩm phòng thời đại.

Phòng kia Thi Dữ Mỹ ở, là phòng phúc lợi mà đơn vị của cha bà được phân.

Vài năm trước, cha bà tạm rời cương vị công tác, dùng tuổi nghề quy ra tiền mua quyền tài sản. Nhưng mà đơn vị chậm chạp chưa làm công chứng bất động sản. Gần đây, đơn vị đột nhiên lấy lí do cha bà đột nhiên rời cương vị công tác, muốn thu hồi nhà kia.

Ở tại khu nhà kia, đại đa số còn đang tại chức, đơn vị vẫn chưa khó xử bọn họ.

Gặp phải việc này, Thi Dữ Mỹ đơn độc.

Bà đến đơn vị, giảng đạo lý, thảo luận cách nói.

Đơn vị lại nói, bởi vì cha bà tạm rời cương vị công tác, quyền tài sản kia không được chứng thực.

Điều này làm bà sốt ruột. Bởi vì xác thực bà không có chứng từ bất động sản trong tay.

Dưới tình huống nói chuyện với đơn vị hai tháng không có kết quả, bà đi một chuyến đến luật sư. Lại đúng dịp, gặp được Diệp Trình Phong đến xử lý tranh cãi công trình.  

Hai người gặp lại, cả hai đều không ở hoàn cảnh tốt nhất.

Diệp Trình Phong bên này, bên đối tác kéo dài khoản nợ công trình, chưa đòi được tiền mặt. Hiện nay ông, không có phong thái đường hoàng như lúc trước.

Mà Thi Dữ Mỹ cũng đang trốn sứt đầu mẻ trán, đầu đầm đìa đầy mồ hôi.

Lần này gặp nhau, hai người bọn họ không có đề tài nói chuyện chung như năm trước, trò chuyện biến thành biến hóa cuộc sống, mà không phải chuyện phiếm phong độ cùng tao nhã.

----

Sau một ngày bắt đầu mùa đông, Diệp Kiều Lục tan học về nhà, gặp được Thi Dữ Mỹ. Cô sợ run.

Thi Dữ Mỹ vẫn tú lệ, ôn nhu hiền lành như cũ, "Tiểu Lục, đã lâu không thấy."

"Dì Thi." Sau khi Diệp Kiều Lục lấy lại tinh thần, tràn ra tươi cười.

"Tiểu Lục nhìn gầy thật nhiều." Trong lời nói của Thi Dữ Mỹ có phần đau lòng. Trước kia tuy rằng Diệp Kiều Lục mập mạp, nhưng mà khuôn mặt tròn, ánh mắt tròn, vô cùng đáng yêu. Thi Dữ Mỹ thích bộ dáng tròn tròn kia.

Diệp Trình Phong ở bên nghe nói như thế, có phần áy náy.

Khi ông còn phong quang, mỗi ngày con gái ăn thịt cá, hai chén cơm lớn, vẫn là ăn đến một chút không dư thừa. Hiện tại thuê ở đây, lượng cơm con gái ăn ít đi, ăn thịt cũng không nhiều như trước, sắc mặt đều chẳng phải hồng nhuận.

Diệp Kiều Lục sờ sờ mặt mình, cô cũng thấy chính mình không có xinh đẹp như trước kia. Cô cười cười, "Về sau con còn có thể mập mạp." Đợi cô có thể kiếm tiền, cô tiếp tục ăn hai chén cơm lớn, như vậy có thể mập mạp, nhìn xinh lắm.

Thi Dữ Mỹ đi qua, phủ lên đầu Diệp Kiều Lục, "Cơ thể con còn đang phát triển, nhất định phải ăn no, biết không?"

Diệp Kiều Lục gật đầu, "Dì Thi, con làm bài tập trước, làm xong bài tập sẽ chơi với dì."

"Tốt." Thi Dữ Mỹ cười, "Tiểu Lục thật ngoan."

Buổi tối hôm nay, Thi Dữ Mỹ cùng Diệp Trình Phong cùng nhau bận việc tại phòng bếp.

Đồ ăn bữa tối vô cùng phong phú.

Diệp Kiều Lục nhìn cá chiên đã lâu chưa thấy qua, nhớ đến nhật kí nghỉ hè năm trước của mình.

Cô cắn một miếng.

Quả nhiên vẫn là mỹ vị như trước.

Cô có chút tò mò đêm nay vì sao Diệp Kính không đến, vì thế hỏi: "Dì Thi, Diệp Kính ở nhà ăn cái gì thế?"

Sắc mặt Thi Dữ Mỹ ngưng lại, bà nhìn qua Diệp Trình Phong.

Diệp Trình Phong mỉm cười nhìn con gái, "Cậu ấy phải làm bài tập, lần khác lại dẫn cậu ấy tới đây chơi."

Nhưng mà, theo số lần đến thường xuyên hơn của Thi Dữ Mỹ, Diệp Kính đều chưa từng xuất hiện. Thi Dữ Mỹ không có nhắc về con trai mình.

Diệp Kiều Lục hỏi, "Dì Thi, khi nào thì Diệp Kính đến chơi cùng với con?"

Thi Dữ Mỹ giật mình, "Thằng bé... Không ở bên cạnh dì." Ngữ khí của bà ẩn chứa bất đắc dĩ.

Diệp Kiều Lục tò mò hơn, "Vì sao ạ? Cậu ấy đi đâu?"

"... Theo ba nó đi rồi."

Diệp Kiều Lục cả kinh tròn mắt trừng lên. Cô lập tức liên tưởng đến Diệp Kính từng nói qua, ba cậu đi nơi rất xa. Rất xa rất xa giống như mẹ cô đi vậy.

Cậu...

Hiện tại theo ba cậu đi rồi...

"Con còn nhỏ, không hiểu thứ đó." Thi Dữ Mỹ vén tóc mái cho Diệp Kiều Lục, không tính toán nói khúc mắc gia đình cho trẻ nhỏ.

Diệp Kiều Lục nghe, trong lòng rất hoảng sợ.

Tuy rằng Diệp Kính nói chuyện với cô đều dùng câu ngắn, nhưng cậu là đồng bọn nhỏ của cô. Cô nhớ rõ bộ dáng cậu nhìn đại thụ, nhớ rõ bộ dáng cậu nghe cô nói chuyện. Còn nhớ rõ bộ dáng cậu đứng trước quạt, sợi tóc bị gió thổi loạn.

Trong đầu Diệp Kiều Lục lộn xộn.

Cô không hề truy vấn Thi Dữ Mỹ, mà trở về phòng, cầm lấy cuốn nhật kí đã lâu chưa viết thêm.

Cuốn nhật kí này, là nơi gửi gắm những bi thương của cô.

Trên đường Amanda Carina Lục gặp được một người con trai gọi là Jack Robin Kính.

Chuyện xưa, Jack Robin Kính không có đi nơi rất xa, mà là cùng Amanda Carina Lục đánh quái thú. Hai người ăn ý mười phần, một đường qua cửa đánh tướng.

Viết viết, trên trang giấy có ẩm ướt.

Diệp Kiều Lục lau ánh mắt, nức nở ra tiếng: "Diệp Kính..." Giọt nước mắt kia, đọng trên tên Jack Robin Kính.

Sau đó, Diệp Kiều Lục nhớ đến tin Diệp Kính chết liền khổ sở không thôi. Lại nhớ lại lúc hai người cùng nhau ngồi ngựa gỗ xoay vòng, cô càng cảm thấy bi thương hơn.

Diệp Kiều Lục đứng ở ban công nhìn ra ngoài cửa sổ.

Trước cửa phòng cũ có hai cây đại thụ. Nếu Diệp Kính còn ở đây, nhất định cậu có thể nhìn thật lâu.

Cô học giống như Diệp Kính, ngồi trước viện nhìn đại thụ. Cô không nhìn ra nguyên nhân, chỉ đang dùng phương thức của chính mình thương tiếc cậu.

Diệp Trình Phong cùng Thi Dữ Mỹ cũng không biết ý nghĩ của Diệp Kiều Lục, thấy cô buồn bực không vui, hỏi vài câu.

Diệp Kiều Lục nói dối nói là học tập có vấn đề. Cô không muốn nhắc tới chuyện thương tâm của Thi Dữ Mỹ, giống như ba chưa từng nói về mẹ.

Diệp Kiều Lục cảm thấy, tuy rằng Diệp Kính đi rồi, nhưng cậu luôn luôn dùng thân phận Jack Robin Kính cùng cô. Cho nên vô luận cậu rời đi bao lâu, cô đều có cảm giác quen thuộc không sao hiểu nổi với cậu.