Khủng Bố Sống Lại

Chương 908: Tin Tức Miễn Phí




Tào Duyên Hoa cũng không biết nói cái gì vào lúc này, dù sao Dương Gian cũng thật sự để con quỷ kia lại trong tổng bọ, ngoài ra còn hỗ trợ giam giữ, đồng thời còn đáp ứng là sẽ đi xin thủ tục. Mặc dù hành động có chút quá, nhưng cũng không vượt qua giới hạn cho phép của tổng bộ.

Đồng thời hôm trước hắn mới lập đại công, cho nên dù hiện tại có quá phận một chút thì cũng không thể xử lý, nếu không sẽ khiến cho những vị ngự quỷ nhân khác thấy chạnh lòng.

"Tên Dương Gian này trưởng thành nhanh thật, không chỉ có bản lĩnh trong việc xử lý chuyện linh dị, mà ngay cả phán đoán cục diện cũng rất tốt... Cũng đúng, nếu không có được suy nghĩ bình tĩnh và chín chắn thì làm sao xử lý được nhiều chuyện linh dị đáng sợ như vậy được."

Sâu trong tâm khảm, Tào Duyên Hoa cũng rất phiền muộn, có một loại cảm giác muốn hộc máu. Có đôi khi hắn ta nghĩ, nếu trước đây Triệu Kiến Quốc không có chiêu mộ Dương Gian vào tổng bộ thì tốt biết mấy. Nhưng cái ý nghĩ này vừa ra đã bị hắn ta bác bỏ ngay lập tức. Không ai là hoàn hảo, toàn diện hết, cho nên không thể vì một chút sai lầm của người ta mà xóa đi hết toàn bộ công lao của họ. Mặc dù bản lĩnh gây chuyện của Dương Gian là không hề nhỏ, nhưng khả năng xử lý chuyện linh dị cũng rất lớn.

Tào Duyên Hoa trầm mặc nửa ngày mới mở miệng nói:

- Chuyện này tạm thời dừng lại tại đây, 10 phút sau bắt đầu cuộc họp.

Rất nhanh, hắn ta liền quay đầu rời đi. Những người khác thấy mọi chuyện đã kết thúc liền nối đuôi nhau tản đi, đều trở lại phòng nghỉ để chuẩn bị cuộc họp.

"Ông lão kia rất nguy hiểm."

Dương Gian nhìn thấy đám người Tào Duyên Hoa rời đi, ánh mắt của hắn luôn luôn dừng lại ở trên người của một ông lão mặc áo khoác màu xám, trên mặt nổi đầy thi ban và cầm nạng. Mắt quỷ của hắn đang né tránh ông lão kia, nó cố gắng để cho ông lão này không xuất hiện trong tầm mắt của nó. Đến mức con mắt trên trán của Dương Gian không ngừng nhìn ra hai bên để tránh né. Ban đầu hắn còn chưa có nhận ra ở trong đám người có ai nguy hiểm, nhưng đến khi đám người hơi phân tán thì hắn mới nhận ra được. Bởi vì ông lão kia cùng rời đi với đám người Tào Duyên Hoa, tách ra khỏi đám ngự quỷ nhân, cho nên rất dễ nhận biết. Tại vì trong đám người của Tào Duyên Hoa chỉ có ông lão kia là người khác biệt, còn những người khác đều là người bình thường.

Đúng lúc này, Tào Dương đi đến, trên mặt mang theo một chút cười:

- Sao vậy, cậu cũng cảm thấy hứng thú đối với lão già kia hay sao?

Dương Gian liếc mắt nhìn người này, hắn nhận ra tên này. Trước kia hắn từng gặp qua ở trong thành phố Đại Xương, đồng thời hắn ta cũng là một trong những người giúp đỡ trong chuyện linh dị của Cảnh sát quỷ. Hơn nữa tên này còn là một trong những người sống sót sau chuyện linh dị của Cảnh sát quỷ.

Kể từ khi thành phố Đại Xương xảy ra chuyện đến giờ, tên ngự quỷ nhân gọi là Tào Dương này vẫn luôn sinh sống rất tốt, nên chắc chắn là phải khá đặc biệt. Nếu là ngự quỷ nhân bình thường thì chắc hiện tại đã xanh cỏ hết cả rồi, người sống đến hiện tại, ngoài ra còn được chiêu mộ vào trong tổng bộ như thế này là đủ để chứng minh sự không tầm thường của hắn ta.

Dương Gian hỏi:

- Tào Dương, cậu biết ông lão kia hay sao?

Tào Dương nói:

- Không biết, tôi chỉ biết lão ta rất đặc biệt. Trong tổng bộ có một vị tiền bối của tôi biết lão ta, đúng rồi, cậu cũng biết vị tiền bối kia của tôi đó, tên người đó là Vệ Cảnh. Chính là tên tham gia thí nghiệm mà bị thất bại, hiện tại còn bị quỷ quan tài xâm nhập thành Cảnh sát quỷ ấy. Trước kia năng lực của Vệ Cảnh không được tốt cho lắm, hiện tại sau khi chết lại trở nên lợi hại như vậy, đúng là xui xẻo.

Sắc mặt Dương Gian hơi động:

- Ý của cậu là ông lão kia sống rất lâu?

Nếu Vệ Cảnh kia là nhóm ngự quỷ nhân đầu tiên của tổng bộ, như vậy Tào Dương chính là nhóm thứ hai, cũng coi như cùng lứa với đám người Phùng Toàn. Tiếp đến là nhóm thứ ba, Chu Chính và Đồng Thiến. Hiện tại hắn, Trương Lôi, Vương Giang chính là nhóm thứ tư.

Nếu ông lão kia là người cùng lúc với đám người Vệ Cảnh, vậy tính đến hiện tại lão ta sống cũng phải được hơn ba năm rồi. Bình thường, nếu một vị ngự quỷ nhân mà sống được quá ba năm thì đã được coi là hiếm có rồi. Bởi vì khi đó cũng còn chưa có được phương pháp khống chế lệ quỷ thứ hai như hiện tại, cho nên hoàn cảnh sinh tồn của ngự quỷ nhân là cực kỳ gian nan.

Tào Dương nói:

- Tôi không biết nhiều thông tin về ông lão kia, hẳn là hồ sơ của lão ta đã bị bảo mật mất rồi. Với lại ở trong tổng bộ cũng rất hiếm khi gặp được lão, chỉ khi nào có chuyện gì đó đặc biệt mới có thể nhìn thấy. Trong chuyện linh dị của quỷ chết đói lần trước lão cũng từng xuất hiện qua. Tin tức duy nhất mà tôi biết là nhờ từ miệng của Vệ Cảnh, tuy nhiên khi còn sống miệng lưỡi của tên này không tệ, rất biết cách giữ bí mật, cho nên cũng không biết nhiều.

Dương Gian nói:

- Nếu không tiện nói thì thôi. Tôi cũng không phải là muốn trả giá để biết được tin tức như này đâu, chỉ là do hiếu kỳ mà thôi.

Tào Dương nhếch miệng cười một tiếng:

- Xem ở mặt mũi của chuyện linh dị Cảnh sát quỷ, tôi liền nói miễn phí cho cậu nghe một chút.