Khủng Bố Sống Lại

Chương 868: Phê Duyệt




Sau khi hỏi thăm Lưu Tiểu Vũ, hắn mới biết được cuộc họp lần này, tổng bộ mời không ít người tham gia.

Chẳng những có Phùng Toàn ở trong mà ngay cả Đồng Thiến, người được điều đến thành phố Đại Kinh tạm thời cũng có mặt. Ngoài ra còn có mấy vị Cảnh sát Quốc tế của thành phố Đại Kinh nữa, ví dụ như Trần Nghĩa, chính là người có tính khí nóng nảy mà hắn đã gặp ở sân bay cùng với tên trước đó mới hắn tổ đội, Chung Sơn. Ngoài ra còn có một số vị ngự quỷ nhân từng trợ giúp thành phố Đại Xương như Tào Dương,.. Đương nhiên cũng có mấy vị ngự quỷ nhân mà Dương Gian chưa từng nghe qua, bọn họ đều là ngự quỷ nhân đỉnh phong trong cả nước.

Nếu không phải chuyện tình lúc đó quá khẩn cấp, không thể điều toàn bộ ngự quỷ nhân trong thành phố Đại Kinh đến. Bằng không số người tham gia vào chuyện linh dị lần này sẽ còn nhiều hơn nữa. Dương Gian nghe thấy có mấy vị ngự quỷ nhân mà hắn quen biết cũng tham gia vào chuyện linh dị lần này thì không khỏi nhíu mày.

Đây là điều mà hắn không hề nghĩ đến. Thú thật hắn không hề hi vọng hai người Phùng Toàn và Đồng Thiến bị cuốn vào bên trong chuyện linh dị lần này một chút nào. Mặc dù chuyện linh dị lần này đã đi qua tay hắn một lượt, mức độ nguy hiểm cũng đã giảm đi nhiều rồi. Nhưng bản thân con quỷ kia vẫn là một cái gì đó cực kỳ khủng bố. Dù là ngự quỷ nhân khống chế hai con lệ quỷ cũng chẳng là gì ở trước mặt nó. Hiện tại con quỷ có danh hiệu là Cảnh sát quỷ này lại có khả năng áp chế 6 con quỷ.

Một khi đám người kia lại đụng phải kíp nổ, để cho con quỷ kia khôi phục lại quy luật hành động như lúc trước thì chuyện này coi như xong. Bất kể là Phùng Toàn, Đồng Thiến hay là những vị ngự quỷ nhân khác, tất cả bọn họ đều sẽ phải chết ở bên trong mảnh quỷ vực kia.

"Nếu Lưu Tiểu Vũ còn có thời gian gọi điện báo cho mình thì xem ra chuyện này vẫn chưa nghiêm trọng đến mức đó."

Dương Gian thu hồi dòng suy nghĩ. Hắn cảm thấy cuộc gọi lần này giống như đang xin sự giúp đỡ từ hắn hơn. Không phải cầu cứu mà là xin giúp đỡ. Bởi vì bên trong thành phố Đại Kinh còn có rất nhiều vị ngự quỷ nhân có phân lượng hơn hắn. Cho nên nếu cầu cứu thì bọn họ cũng không tìm hắn đầu tiên. Dương Gian vẫn biết được bản thân có bao nhiêu phân lượng.

Dương Gian nói:

- Nói thế có nghĩa là đám người kia cùng tham gia hành động lấy lại quan tài quỷ cùng Vương Tiểu Minh mà lâm vào nguy hiểm? Tuy nhiên, hẳn là không phải tất cả mọi người trong đám kia đều tự nguyện đi mạo hiểm theo Vương Tiểu Minh. Mặc dù thân phận của hắn ta khá đặc thù nhưng đối mặt với chuyện linh dị kiểu này thì chưa chắc tất cả mọi người đã nghe theo mệnh lệnh của hắn ta đâu.

- Đúng thế, tình hình đúng như những gì cậu dự đoán. Có một số vị ngự quỷ nhân không tham gia vào hành động kia. Hiện tại bọn họ đã tạm thời rời đi được khu vực nguy hiểm.

Dương Gian nói:

- Cho nên cô muốn thay mặt tổng bộ để hỏi thăm tôi xem nên xử lý chuyện linh dị này như thế nào, đúng không?

Lưu Tiểu Vũ nói:

- Nếu như cậu có được ý nghĩ gì đó thì tổng bộ muốn nghe phương pháp của cậu. Dù sao lúc trước cũng là nhờ cậu cung cấp tin tức nên đám người giáo sư Vương mới tốt hơn được một chút. Với lại không có ai hiểu rõ con quỷ này và cách thức làm việc có nó hơn cậu.

Tròng mắt Dương Gian hơi híp. Xem ra món hàng hóa này của hắn lại đang khan hiếm, có lẽ sẽ bán được với giá tốt.

Hiển nhiên rồi. Nếu không hắn cần gì phải cực khổ thức đêm thức hôm ngồi canh chiếc điện thoại di động định vị vệ tinh này làm gì? Nằm ngủ không khỏe hơn hay sao?

Có lẽ việc tăng giá vào lúc này sẽ không quá tốt cho lắm. Nhưng trước đó hắn có thể sống sót được đều là nhờ vào những thứ mà hắn tích cóp được từ trước. Nếu không có búp bê thế mạng mà hắn đã đòi được từ đội trưởng Trầm, không có mặc cả thêm mấy cây quỷ nến, có lẽ hắn không sống nổi mà bước chân ra khỏi căn cứ huấn luyện.

Dương Gian nói:

- Thực ra tôi có một phương pháp xử lý. Nhưng tổng bộ phải đền bù một chút tổn thất lúc trước tôi tiêu hao, chúng ta mới nói chuyện tiếp. Dù sao làm việc là làm việc, còn tình người là tình người, hai cái đó hoàn toàn khác nhau.

Lưu Tiểu Vũ nói:

- Cậu muốn tổng bộ đền bù cho cậu cái gì?

Dương Gian nói:

- Quỷ nến màu đỏ cùng với một con búp bê vải. Trước đó tôi đã tiêu hao sạch toàn bộ của cải mà khó khăn lắm mới tích cóp được nên tôi cần bọn họ đền bù lại cho tôi một chút. Nếu không tôi sẽ không dám để bản thân bị cuốn vào bên trong chuyện linh dị của Cảnh sát quỷ thêm một lần nào nữa đâu.

Lưu Tiểu Vũ nói:

- Cậu chờ một lát để tôi xin ý kiến bộ trưởng đã.

Cô ta cũng không cảm thấy cách làm này của Dương Gian có cái gì bất ổn cả. Dù sao mỗi lần Dương Gian xử lý chuyện linh dị thì đều phải tiêu tốn một số vật phẩm đặc thù, việc đền bù là nên có. Với lại trong chuyện linh dị của Cảnh sát quỷ lần này, hắn không những sống sót trở về, còn có công cứu thêm được tính mạng của 4 vị ngự quỷ nhân, công của Dương Gian rất lớn.

Cô cảm thấy lần đền bù này hẳn sẽ được thông qua. Có lẽ bởi vì tình hình lúc này quá khẩn cấp, cho nên chỉ trong chốc lát, cuộc gọi của hắn và Lưu Tiểu Vũ đã được chuyển hướng. Trong điện thoại lập trức truyền ra tiếng của một người đàn ông trung niên, trầm ổn.

- Dương Gian, là tôi đây, Phó bộ trưởng Tào Duyên Hoa. Chúng ta từng gặp mặt nhau tại thành phố Đại Xương, hẳn là cậu chưa có quên chứ.

Dương Gian cười cười:

- À, Phó bộ trưởng ngài vẫn khỏe chứ. Ngài làm việc sớm thế, đã ăn sáng chưa? Hẳn là tối qua ngài thức suốt đêm phải không.

Ở bên trong phọng họp tạm thời, Tào Duyên Hoa nghe được lời của Dương Gian thì khóe miệng không nhịn nổi mà phải giật giật mấy cái. Hắn ta nói:

- Tôi phê duyệt cho yêu cầu của cậu, đền bù lại cho cậu những thứ lúc trước. Chuyện lần này cậu làm tốt lắm. Mặc dù chuyện linh dị vẫn chưa bị xử lý nhưng cậu có thể cứu sống được mấy vị ngự quỷ nhân. Chờ sau khi chuyện lần này kết thúc, tôi sẽ tính công lao cho cậu.