Dương Gian cũng gấp đến độ đổ đầy mồ hôi. Hắn chưa bao giờ lo lắng đến mức như thế này. Dù khi hắn tiến vào bên trong khách sạn Caesar ở thành phố Trung Sơn cũng có một chút thủ đoạn để tự vệ.
Nhưng hiện tại....
"Nếu hiện tại còn quỷ nến màu đỏ thì tốt biết mấy. Cho dù nửa cây cũng được. Mình có thể chống đỡ thêm một lát. Đến lúc đó mình liền có thể thay đổi trí nhớ của con quỷ này và tìm ra phương pháp để rời khỏi đây."
Hiện tại hắn vô cùng mong muốn sẽ có thêm một cây quỷ nến, vì chỉ có như vậy bọn họ mới tránh được việc bị quỷ dây thừng giết chết.
"Bên trong túi hành lý của mình vẫn còn có một con búp bê vải quỷ dị. Đó là thứ do Trầm Lương đưa. Chỉ cần mình nhỏ một giọt máu lên trên thân của con búp bê là có thể giữ được tính mạng."
Lúc này Dương Gian đang cố gắng suy nghĩ phương pháp, đồng thời tính toàn lượng tài nguyên còn sót lại.
"Không được, búp bê vải chỉ có một con. Chỉ ngăn cản được một lần tập kích cho một người. Hiện tại lại là toàn bộ người bị tập kích."
Không gian lưu lại để cho hắn suy nghĩ cách không còn nhiều.
Một sợi dây thừng lắc lư qua, Hoàng Tử Nhã cùng với vị ngự quỷ nhân còn lại cũng không dám tách ra quá xa.
Khoảng cách giữa mọi người phải không được vượt quá ba mét.
Dương Gian gắt gao nhìn chằm chằm vào sợi dây thừng đang quấn ở trên cổ của tên Tiễn Nghị. Lúc này trên sợi dây thừng này đang quấn một nửa miếng vàng lá. Đây chính là thứ hắn dùng để phân biệt ngọn nguồn của quỷ dây thừng. Chỉ cần áp chế được ngọn nguồn của quỷ dây thừng, vậy đống dây thừng treo lơ lửng trên trời sẽ biến mất. Thế nhưng hiện tại hắn lại không thể làm như vậy được.
Bởi vì một đầu kia của quỷ dây thừng đang kết nối với thân thể của con quỷ kia, dường như nó đã biến thành một phần thân thể của nó. Áp chế quỷ dây thừng cũng chẳng khác gì đang áp chế con quỷ kia. Điều này có nguy cơ khiến cho quỷ khởi động năng lực thứ hai.
Ngay khi hắn đang cố gắng nghĩ cách.
Một sợi dây thừng đã đụng phải bờ vai của Hoàng Tử Nhã. Dù là chỉ vừa mới dụng phải nhưng sợi dây thừng cũ kỹ kia đã trực tiếp quấn lấy cổ của cô ta. Chỉ trong nháy mắt, nó liền quấn chặt và kéo Hoàng Tử Nhã treo lơ lửng trên không trung.
- A!
Sắc mặt Hoàng Tử Nhã lập tức đỏ, đầu lưỡi cũng thiếu chút nữa là thè ra ngoài. Cỗ lực lượng khổng lồ từ trên sợi dây thừng truyền đến giống như muốn kéo đứt cổ của cô ta vậy nhưng cô ta vẫn chống đỡ được.
Sợi dây thừng quấn lấy cổ của Hoàng Tử Nhã bị dứt, cô ta lập tức ngã xuống mặt đất. Sắc mặt tái nhợt, hô hấp cũng có chút gấp gáp.
Hiển nhiên, cô ta đã sử dụng năng lực của quỷ để chống đỡ lần tập kích này. Thế nhưng kiểu tập kích như thế này cũng không phải chỉ có một lần. Số lượng dây thừng bay tới càng ngày càng nhiều.
- Dương Gian, nếu còn không nghĩ ra cách gì khác thì tất cả chúng ta đều sẽ phải chết ở đây.
Vị ngự quỷ nhân còn lại kia vừa sợ vừa giận kêu to. Hắn ta đã cảm giác được cỗ tử vong cùng tuyệt vọng đang đến gần. Nhưng hắn ta lại không nghĩ bản thân sẽ chết một cách dễ dàng như vậy được.
- Không còn thời gian đâu, Dương Gian, cách gì cũng được, nghĩ nhanh đi...
Trương Lôi cũng thúc giục hắn. Hắn ta cũng nhìn thấy có một sợi dây thừng đang hướng về phía cổ của mình. Bởi vì cần áp chế con quỷ này nên hắn ta không thể nào né tránh được. Nếu không một khi hắn ta buông lỏng tay ra, cân bằng sẽ bị phá vỡ, quỷ sẽ càng khủng bố hơn. Vương Giang cũng hoảng sợ nhìn về phía Dương Gian, dường như hắn ta cũng đang đồn hết hi vọng lên người của Dương Gian.
Sở dĩ đám người có thể đi đến bước này, hoàn toàn là nhờ vào công lao của Dương Gian. Nếu không có hắn chỉ huy, đám người đã sớm bị quỷ giết sạch rồi.
- Quỷ nến.
Dương Gian lập tức rống to một tiếng:
- Mau, một người chạy đến cầm lấy cây quỷ nến ở dưới đất để hấp dẫn quỷ dây thừng đi chỗ khác. Chắc chắn quỷ dây thừng sẽ ưu tiên tập kích người cầm quỷ nến. Tin tôi đi, đây chính là phương pháp sống sót duy nhất của chúng ta.
Cái gì?
Nghe hắn nói như vậy, đám người đều tỏ ra kinh hãi.
Để cho một người cầm lấy cây quỷ nến màu trắng nhằm hấp dẫn quỷ dây thừng rời đi chỗ khác?
Đây không phải là đang đi chịu chết hay sao?
Có lẽ hành động này sẽ thành công tranh thủ thời gian cho đám người. Nhưng người hành động chắc chắn sẽ phải chết, không thể nào sống sót được.
Nhưng sau đó Dương Gian lại nói tiếp:
- Trong tay của tôi có một con búp bê vải. Khi nào gặp nguy hiểm thì hãy nhỏ một giọt máu vào nó là có thể giữ được tính mạng. Tác dụng đại khái của nó là cam đoan chủ nhân của nó sẽ không chết. Hoàng Tử Nhã, còn có cậu nữa, hiện tại người có thể hành động cũng chỉ còn lại hai người mà thôi. Ai lên nhận nhiệm vụ này? Nhanh lên, không còn thời gian nữa đâu.
Vừa nói hắn vừa móc ra một côn búp bê bằng vải có chút xấu xí.
Đây chính là phương pháp tốt nhất mà hắn có thể nghĩ ra được trong đoạn thời gian hạn chế này.
Dùng một người cầm quỷ nến để hấp dẫn quỷ dây thừng rời đi, sau đó khi người kia gặp được nguy hiểm thì dùng búp bê vải để bảo vệ tính mạng. Cứ như vậy có thể hóa giải được mối nguy hiểm lần này.
Thế nhưng đó chỉ là nói trên lý thuyết, muốn hành động còn cần đến dũng khí, cũng cần phải mạo hiểm. Bởi vì điều này cũng có khả năng bị thất bại, đồng thời lời nói của Dương Gian cũng không đủ để khiến cho hai người còn lại tin tưởng. Có lẽ con búp bê vải kia là Dương Gian dùng để gạt người khác đi chịu chết mà thôi. Hoàng Tử Nhã cùng vị ngự quỷ nhân còn lại kia lập tức nhìn về phía nhau.
Hiện tại người có thể làm việc này cũng chỉ còn lại hai người bọn họ, những người khác cần phải lưu lại để duy trì cân bằng với con quỷ kia, cho nên không thể di chuyển được.
Trương Lôi gầm nhẹ:
- Tin tưởng Dương Gian đi. Đây là cách duy nhất. Nếu không tất cả mọi người sẽ phải chết ở đây.
Lúc này quỷ dây thừng đã cách bọn họ không đến một mét nữa. Bởi vì tốc độ phiêu lãng của quỷ dây thừng cũng không tính là quá nhanh, thời gian còn lại của bọn họ khoảng chừng mười giây.
Một khi bị quỷ dây thừng tập kích, chỉ cần ba giây thôi là đám người sẽ chết. Dù cho không có bị quỷ dây thừng treo cổ, loại cân bằng yếu ớt này cũng sẽ bị phá vỡ.
- Dương Gian, tôi tin tưởng cậu, để tôi tới.
Cô gái tên là Hoàng Tử Nhã kia hơi cắn răng một cái, sau đó không nói thêm lời nào nữa. Cô ta trực tiếp cầm lấy cây quỷ nến đang cháy kia cùng con búo bê vải, không quay đầu lại mà phóng thẳng về phía xa xa.
Tốc độ di chuyển của cô ta rất nhanh, chỉ một lát sau thân ảnh của cô ta đã trở nên mơ hồ, hoàn toàn biến mất trong bóng đêm.
Cũng ngay lúc này, toàn bộ sợi dây thừng đang rủ xuống kia đột nhiên thay đổi phương hướng. Tất cả chúng đều phiêu đãng về phía Hoàng Tử Nhã rời đi.
Phương pháp này đã phát huy hiệu quả.
Nhìn thấy một cảnh như vậy, nội tâm tất cả mọi người đều thầm thở phào một hơi. Bọn họ hiểu được, cả đảm vừa mới đi dạo một vòng từ quỷ môn quan trở về. Thế nhưng hiện tại Hoàng Tử Nhã đang cầm quỷ nến để hấp dẫn quỷ dây thừng đi có gặp được nguy hiểm gì không, lúc này bọn họ cũng chẳng thể quan tâm được nhiều như thế nữa. Cả đám còn có chuyện quan trọng hơn cần làm.
Dương Gian nhanh chóng thu hồi lại ánh mắt. Hắn nhìn thấy dường như thời gian đã đến, cho nên tờ báo cũ bị hắn dán lên trên mặt của con quỷ kia đang chậm rãi rơi xuống phía dưới. Đồng thời còn có thêm cả hình khuôn mặt người chết của cỗ thi thể màu đen kia. Kế hoạch đã thành công bước mấu chốt nhất. Mặt quỷ đã bị tờ báo gỡ xuống.
Giờ phút này, tâm trạng của Dương Gian có chút kích động. Bởi vì nếu thay đổi trí nhớ của con quỷ kia thành công, vậy bọn họ sẽ có cơ hội để sống sót. Đương nhiên nếu bị thật bại, vậy bọn họ sẽ chết hết.