Người khác cũng gật đầu đồng ý, bọn họ tin tưởng vào quyết định của Dương Gian. Đây là người đã cứu lấy bọn họ, nhờ vậy cho nên bọn họ thoát khỏi được một cái cục diện hẳn phải chết.
Hắc ám ở xung quanh chỗ này không quá nồng đậm, mọi người có thể miễn cưỡng nhìn thấy được tình hình xung quanh. Dương Gian đi ở phía trước và mang theo đám người tiến tới. Mọi người dựa sát vào nhau, không dám phân tán ra, đồng thời luôn luôn cảnh giác và chú ý đến bất cứ động tĩnh nào ở xung quanh.
Mặc dù những người còn lại lộ ra vẻ buông lỏng tinh thần. Nhưng Dương Gian biết tình hình của bọn họ đang càng ngày càng tồi tệ. Bởi vìkhi bị tập kích ở trong sân tập bắn, hắn đã mất đi quỷ dây thừng. Còn lần tụ họp này hắn đã mất đi một cây quỷ nến, hơn nữa còn là một cây quỷ nến màu đỏ đậm.
Mắt quỷ cũng sắp sửa khôi phục lại.
Có thể nói là tổn thất vô cùng lớn. Nếu hiện tại không thể nào nghĩ ra cách để giải quyết được vấn đề của bản thân, vậy hắn không có đủ tự tin rằng bản thân có thể vượt qua được chuyện linh dị lần này.
Sắc mặt Dương Gian trở nên âm trầm, hắn đang thầm tính xem trong tay hắn còn lại cái gì.
"Hiện tại thứ duy nhất có thể bảo mệnh trong tay chỉ có một con búp bê vải."
Một con búp bê vải có thể chuyển dời mục tiêu tấn công của lệ quỷ. Một bàn tay quỷ bị hắn giam giữ cùng một cái bình bằng vàng mà hắn nghi là có quỷ tồn tại. Một tấm da màu nâu. Một tờ báo cũ có thể thay đổi trí nhớ.
Mà trong tầm phán định của con quỷ kia, tấm da màu nâu cùng tờ báo quỷ kia không được tính là quỷ... Cũng có thể vì bọn chúng những con quỷ tàn khuyết, cho nên chưa đạt đến chỉ tiêu của một con quỷ. Vì thế hắn không thể nào lợi dụng bọn chúng để gia tăng số lượng lệ quỷ của cả đám được.
Mà con quỷ ở trong bình lại cực kỳ nguy hiểm, không thể thả nó ra một cách tùy tiện được.
Ngược lại hắn hẳn có thể áp chế được bàn tay quỷ. Chỉ không biết nó chỉ là một bộ phận của quỷ thì có được tính là một con quỷ không nữa. Bất chợt ở trong điện thoại di động định vị vệ tinh vang lên âm thanh của Vương Tiểu Minh.
- Dương Gian, cậu còn sống không?
Dương Gian nói:
- Vẫn chưa chết, vấn đề mà tôi bảo anh điều tra như thế nào rồi.
Vương Tiểu Minh nói:
- Tôi đã khởi động lại hệ thống giám sát của căn cứ thí nghiệm. Vì lúc trước rời đi khá vội vàng đã phá hư một số công trình nên đến tận giờ mới xong.
Hắn ta không cần phải đích thân chạy vào bên trong phòng thí nghiệm để quan sát, mà chỉ cần khởi động hệ thống camera giám sát là được.
Dương Gian nói:
- Kết quả như thế nào rồi?
Trong điện thoại vang lên tiếng trả lời của Vương Tiểu Minh:
- Quan tài quỷ vẫn còn đó. Quan tài quỷ còn nằm trong phòng thí nghiệm đặc thù, không bị xê dịch hay động đậy qua. Nhưng nó lại đang ở trong trạng thái mở, điều này không giống với tình huống lần trước.
Ánh mắt Dương Gian khẽ nhúc nhích.
- Quan tài quỷ vẫn còn?
Vậy thứ mà lần trước hắn dùng mắt quỷ để nhìn thấy là cái gì đây? Quan tài ở trong phòng thí nghiệm và bọn hắn lại đang ở trong quan tài?
Chuyện này có cái gì đó lấn cấn, khá khó hiểu.
Với lại không phải con quỷ ở đây là quan tài quỷ hay sao?
Dương Gian đột nhiên hỏi một câu không đầu không đuôi, cũng chẳng liên quan đến đề tài.
- Không phải lúc trước anh đã đem con quỷ ở bên trong quan tài quỷ chế tạo thành đinh đóng quan tài rồi hay sao?
Vương Tiểu Minh nói:
- Đúng thế, nhưng vật kia đã bị tôi làm mất rồi. Bởi vì tình hình lúc đó quá đặc biệt nên Lý Quân dùng nó để đối phó với Vệ Cảnh nhằm đảm bảo cho tôi có thể an toàn rời đi.
Dương Gian nghe vậy thì nhịn không được phải mắng to.
- Mẹ nó, không trách được vừa mới khởi đầu thứ kia đã có thể áp chế được ba con quỷ. Thì ra do anh cho nó đinh đóng quan tài.
Vương Tiểu Minh nói:
- Đúng vậy, không sai. Bởi vì con quỷ ở bên trong quan tài quỷ không thể bị tiêu diệt. Còn chiếc đinh đóng quan tài do tôi chế tác là của con quỷ thu thập được ba con lệ quỷ ở trong thôn Hoàng Cương. Việc Lý Quân dùng đinh đóng quan tài kia áp chế con quỷ cũng tương đương với việc giam giữ nó một lần. Hiện tại có lẽ là lần tấn công thứ hai của Vệ Cảnh. Điều khiến tôi lo lắng không phải là hiện tại con quỷ kia có thể áp chế được bao nhiều con quỷ mà là con quỷ được thai nghén ra kia có thêm được năng lực nào khác không. Chỉ là do tình hình trước mắt chưa đủ thông tin chi tiết cho nên tôi không thể nào phân tích thêm được.
Dương Gian nói:
- Giáo sư Vương anh đúng là ưu tú, thả một món đồ chơi ra thôi mà đã quấy mọi thứ thành kinh khủng như vậy. Hiện tại số lượng quỷ mà con quỷ này có thể áp chế đã là 6 hoặc 7 gì đó rồi. Việc nó còn có năng lực khác hay không cũng không quá quan trọng. Điều quan trọng là nếu cứ để cho nó tiếp tục trưởng thành như vậy, toàn bộ thành phố Đại Kinh sẽ gặp phải một hồi tai nạn khủng bố.
- Anh đừng tưởng thứ này chỉ hứng thú đối với ngự quỷ nhân lạc đàn, người bình thường cũng có thể phù hợp với điều kiện của nó thôi. Bởi vì cơ thể của người bình thường không có quỷ, c bọn họ vĩnh viễn rơi vào trạng thái lạc đàn. Hiện tại nó ở trong căn cứ huấn luyện, thế nhưng một khi chúng tôi bị chết hết. Anh cảm thấy con quỷ này sẽ đi ra không?
- Thành phố Đại Kinh đã chuẩn bị tốt để tiếp nhận con quỷ này chưa?
Vương Tiểu Minh nói:
- Đây cũng chính là điều khiến tôi lo lắng nhất nên tôi muốn hỏi cậu là có được biện pháp nào tốt hơn không. Nếu cậu vẫn không có được biện pháp tốt nào, có lẽ cậu nên hỏi ý kiến của thứ bên cạnh cậu xem... hỏi nó đi.
Nó.
Đây là hắn ta đang ám chỉ tấm da màu nâu ở trong tay Dương Gian.