Cho nên ba người bọn hắn vẫn còn đang ở trong trạng thái bị lạc đàn.
Giờ này khắc này ở tầng bốn ký túc xá, vì lúc trước bị bóng tối bao phủ hết toàn bộ ký túc xá, lại thêm việc này xảy ra quá đột ngột. Khi quỷ đột nhiên xuất hiện và giết chết một vị ngự quỷ nhân khiến cho đám người còn lại bị bó tay bó chân khi bắt đầu hành động.
Mọi người đều đã trở thành người mù, ngoại trừ cách mò mẫm lấy vách tường để tiến về phía trước ra, bọn họ không còn cách nào khác. Nếu không làm như thế bọn họ có lẽ sẽ phải đi vòng vèo ở trong chỗ này mà không phân biệt được đông tây nam bắc.
Không có bất kỳ thứ gì để cho bọn họ có thể dựa vào đó mà phân biệt phương hướng. Lại thêm có sự tồn tại của quỷ, điều này khiến cho một số người đã không dám làm bất cứ động tác nào. Bởi vì không có một ai biết được, nếu đi về phía trước thì bọn họ có gặp được chuyện linh dị không.
- Chết tiệt, không phải vừa rồi bọn họ bảo chúng ta chạy đến tầng bốn để tụ họp hay sao? Làm sao chúng ta đi đến rồi mà chẳng có ai thế này.
Ở bên trong hành lang tối tăm có bốn vị ngự quỷ nhân đang tụ tập lại một chỗ với nhau, cùng mò mẫm theo vách tường để tiến về phía trước. Người dẫn đầu của đám này là Trương Lôi hô to, nhưng dường như bóng tối cũng đã bắt đầu ngăn trở âm thanh. Mặc dù âm thanh đang quanh quẩn ở trong hành lang đen nhánh của ký túc xá, nhưng lại không có bất kỳ một ai đáp lời, khung cảnh yên tĩnh đến mức đáng sợ.
- Có lẽ bọn họ đã đi rồi, trong loại tình huống như hiện tại bọn họ không thể nào tiếp tục ở lại đây chờ đợi chúng ta được. Trước tiên chúng ta hẳn là nên nghĩ cách để rời khỏi khu ký túc xá này thì hơn. Bởi vì dù sao vừa nãy cậu cũng đã nhìn thấy rồi đấy... Quỷ đang ở trên nóc nhà. Cho nên có khả năng cao là lúc này nó đã đi vào bên trong tầng 5. Có lẽ nó đang ở trên tầng 5 để chờ chúng ta đó.
Ở đằng sau lưng, Vương Giang đã tụ hợp lại cùng hắn ta, ngoài ra phía sau còn dắt theo hai vị ngự quỷ nhân.
- Cho nên nói hiện tại mặc kệ chúng ta đợi ở chỗ này, hay là cố gắng rời đi, dù làm như thế nào thì cũng đều tồn tại một mối nguy hiểm cực lớn.
Không thể nào xác định được vị trí của lệ quỷ, khiến cho bọn họ không thể xác định được phương hướng chạy trốn. Trong bóng tối truyền đến giọng nói của Trương Lôi.
- Nghe bên phía tổng bộ bảo, con quỷ này sẽ lựa chọn những người lạc đàn làm mục tiêu để tiến hành sát hại. Chỉ có tập hợp lại cùng một chỗ thì mới có khả năng sống sót. Cho nên bọn họ hẳn là sẽ không ngu xuẩn đến mức chưa có tụ tập đủ đã bỏ chạy tán loạn chứ?
Một khi đi ra khỏi khu ký túc xá này, khả năng để bọn họ có cơ hội tụ tập lại là cực kỳ thấp. Bởi vì căn cứ huấn luyện quá rộng, mà số lượng người tham gia huấn luyện lại chỉ có mười mấy người, cho nên một khi phân tán ra thì không thể nào tìm kiếm được. Chỉ có tập hợp đủ số người thì bọn họ mới có cách tiếp tục sống sót. Mặc dù quỷ đang ở bên trong khu ký túc xá này, nhưng chỉ cần là một vị ngự quỷ nhân có kinh nghiệm thì đều hiểu rõ, trước khi biết được quy luật của quỷ, việc chạy trốn sẽ khiến cho bọn họ chết càng nhanh mà thôi.
- Mặc dù như vậy, nhưng đó là điều chúng ta biết, còn những người khác chưa chắc đã biết được. Có một số người vẫn còn là người mới, cho nên ngay cả điện thoại di động định vị vệ tinh cũng chưa có. Cho nên khả năng tổng bộ có thể dùng điện thoại thông báo cho bọn họ là cực kỳ thấp. Hơn nữa còn có một ít người không mang theo điện thoại ở bên ngoài, cho nên tôi cho rằng có ít nhất một nửa trong số ngự quỷ nhân không có nhận được tin tức của tổng bộ.
- Dù cho có nhận được tin tức thì cũng đã muộn, tin tức của tổng bộ được gửi hai lần. Đầu tiên là bảo chúng ta phải lập tức rời khỏi căn cứ huấn luyện, đến tận lần thứ hai thì bọn họ mới cho chúng ta biết được quy luật của con quỷ kia. Giữa hai lần gửi này lại có một đoạn thời gian trống, đây là một cái thông báo cực kỳ chết người.
Giọng nói của Vương Giang cực kỳ nghiêm trọng.
- Cái thông báo này khiến cho phần lớn người sau khi nghe được tin tức thứ nhất đã phân tán ra để bỏ chạy. Chờ đến khi nghe được tin tức thứ hai, dù bọn họ có muốn tụ họp cũng đã muộn rồi.
Có người tức giận quá quát to:
- Con mẹ nó, dù có chơi người khác thì tổng bộ cũng không nên chơi ở trong những lúc như thế này chứ.
Trương Lôi nói:
- Cũng không thể trách tổng bộ được, chuyện này xảy ra quá đột ngột. Ngay khi bọn họ nhận được tin tức thì quỷ đã đến rồi, bên phía tổng bộ chắc chắn phải cần một chút thời gian để xác nhận hồ sơ tư liệu của nó. Phải đọc hồ sơ, tìm hiểu quy luật các thứ, cho nên chờ đến khi thông báo cho chúng ta biết được. Liền đã bỏ lỡ mất cơ hội tốt nhất, cũng may là lúc đó tôi có mời mấy người cùng đi.
Lúc đó hắn ta cũng chỉ nghĩ là thêm người thì thêm mấy phần sức lực, đến khi đụng phải quỷ cũng có thể đối kháng với nó một lát.
Dù sao việc tụ họp lại một chỗ cùng sống sót sẽ có cơ hội lớn hơn.
Cũng bởi vì như thế cho nên ngay từ đầu bọn họ liền tụ tập được bốn vị ngự quỷ nhân. Nhưng đáng tiếc là mấy người ở trong tầng thứ tư lại không thấy đâu nữa. Nếu không phải vậy thì một khi hai nhóm người bọn họ cộng lại, ít nhất cũng phải được bảy tám ngự quỷ nhân, đến khi đó khả năng sinh tồn là cực kỳ cao.
Trương Lôi nói:
- Nếu không thể nào tìm thấy những người lúc nãy ở tầng bốn, vậy chúng ta cứ đi xuống tầng ba, tầng hai... Cứ tìm tòi từng tầng từng tầng một dến khi rời đi khỏi đây thì thôi.
- Tốt, cứ làm như thế đi.
- Chờ một chút, bên phía tổng bộ lại truyền đến tin tức.
Vương Giang cầm điện thoại di động định vị vệ tinh của Trương Lôi nghe nghe một lát, sau đó mừng rỡ nói:
- Tổng bộ bảo Dương Gian vẫn còn chưa chết, đồng thời hiện tại anh ta còn đang dẫn một đám người đi lên từ tầng một. Tổng bộ bảo chúng ta đi qua tụ họp cùng anh ta.
- Thật không? Vậy thì tốt quá, chúng ta đi qua cầu thang thoát hiểm trước. Bảo với Dương Gian là chúng ta sẽ tụ họp lại tại cầu thang.
Nghe vậy nhất thời Trương Lôi cảm thấy nhẹ nhõm hơn không ít.
Một khi hai nhóm người tụ họp được lại với nhau, như vậy số lượng người sẽ gia tăng, xác suất sống sót sẽ càng lớn. Ngay khi Trương Lôi đang tăng tốc tốc độ di chuyển. Không được bao lâu, hắn ta đột nhiên dừng lại, khuôn mặt vốn dĩ cứng ngắc kia lại lộ ra vẻ kinh dị ở bên trong hoàn cảnh tối tăm. Bởi vì khi hắn ta mò mẫm tiến về phía trước, đã vô tình sờ được một bàn tay ở trên vách tường.
Một bàn tay cứng ngắc, băng lãnh, hơi nhăn nheo. Thế nhưng chỉ vừa đụng vào thôi đã khiến cho hắn ta có một cảm giác lạnh đến thấu xương. Trong nháy mắt tất cả lông tơ của hắn ta đều dựng đứng. Cứ giống như là hắn ta vừa mới chạm tay vào ổ điện vậy, Trương Lôi rụt mạnh tay về. Trước mặt hắn ta vẫn là một vùng tăm tối, yên tĩnh đến mức đáng sợ. Phảng phất như đang có một thứ gì đó khủng bố đứng cản đường ở phía trước.
- Mau, mau lùi lại phía sau, phía trước có quỷ.
Một tiếng gầm nhẹ vang lên, trong nháy mắt liền khiến cho tất cả mọi người phải run lên.