- Không, không thể nào. Điện thoại di động của tôi là hàng đặc chế, quỷ vực của cậu không thể nào ảnh hưởng đến vàng mới đúng. Đây là sự thật, không thể nào thay đổi.
Dương Gian chỉ mới bước chưa đây hai bước thì đã đi đến trước mặt của cô ta. Sự xuất hiện đột ngột của hắn khiến cho cô ta phải lùi ra phía sau mấy bước vì hoảng sợ. Nhưng Dương Gian cũng không có làm gì, hắn chỉ cười nhẹ một tiếng rồi nói:
- Là thứ gì khiến cho cô nghĩ rằng chiếc điện thoại di động ở trong tay của cô, chiếc xe mà lúc nãy cô lái, thậm chí là bộ quần áo trên người cô đều là thật vậy?
- Rốt cục thì cô cũng vẫn chỉ là một người chuyên làm việc ở trong văn phòng mà thôi, không tiếp xúc trực tiếp với lệ quỷ thì cô căn bản không thể nào hiểu được sự đáng sợ của chúng. Cô có biết hiện tại trong mắt của tôi cô là cái gì không? Không có cái gì cả, chỉ là một cô gái có thân thể hơi mê người một chút mà thôi. Những động tác mà cô lấy làm tự hào vì thông minh kia, đối với tôi mà nói đó chỉ là một câu chuyện cười.
- Đồng thời nguyên nhân tôi tiêu tốn vài phút để ngồi đây nói chuyện phiếm với cô, chủ yếu là để cho cô hiểu được sự khủng bố chân chính là như thế nào, cũng để cho cô hiểu được cái gì gọi là thực sự vô tri.
Nghe hắn nói như vậy, Lý Dao lập tức phát hoảng.
- Không, không thể nào như vậy được, điều này không có khả năng. Tôi không tin, tôi không tin. Cùng lắm cái này chỉ là ảo giác do cậu tạo ra mà thôi. Con người làm sao có thể làm ra những chuyện như này được.
Nếu những lời Dương Gian nói là thật, như vậy có phải hiện tại mọi thứ đang đúng như những gì hắn nói. Bản thân cô ta đang trần truồng đứng trước mặt hắn. Đồng thời còn làm ra động tác lái xe, nghe nhạc, gọi điện thoại cầu cứu gì đó... Một đống động tác ngu ngốc.
Ngu ngốc đến mức khiến cho người ta phải bật cười.
Dương Gian nói:
- Cô có muốn chứng minh điều tôi nói một chút không? Dù sao thì những tin tức này cũng không được ghi chép lại bên trên hồ sơ đâu. Trong đó chỉ có một số ít tin tức ghi lại người chết do quỷ vực chứ không có nói đến cách thức giết hại. Vừa lúc cách thức này lại rất quan trọng. Cũng ví dụ như chiếc điện thoại di động trong tay của cô lúc này là một chiếc dép lê.
Hắn vừa mới nói đến đây thì Lý Dao đột nhiên trong thấy chiếc điện thoại di động trong tay đã biến thành một chiếc dép lê.
Giờ phút này tinh thần của cô ta gần như muốn sụp đổ.
Không trách được vì sao cô ta phát tín hiệu cầu cứu lâu như vậy rồi mà một chút động tĩnh cũng chả có. Thì ra ngay từ đầu thứ mà cô ta nắm trong tay cũng không phải là điện thoại di động.
Dương Gian nói tiếp:
- Lại ví dụ bộ quần áo mà cô đang mặc ở trên người...
- Đừng nói, đừng có nói nữa...
Lý Dao lấy hai tay che ngực, ngồi chồm hổm ở trên mặt đất khóc sụt sùi:
- Cậu sẽ phải hối hận, nhất định cậu sẽ hối hận. Cậu không thể nào che giấu được chuyện ngày hôm nay mãi đâu. Chỉ cần để cho tôi tìm ra được cơ hội, tôi sẽ giết chết cả nhà của cậu, để cậu vĩnh viễn biến mất khỏi thế giới này.
Sự tự tin, thông minh, tự tôn của cô ta đã bị Dương Gian đùa bỡn cho thành không đáng một đồng. Đả kích như vậy khiến cho cô ta không thể nào thừa nhận nổi. Rõ ràng hắn chỉ là một đứa học sinh nghèo, chỉ nhờ may mắn cho nên mới trở thành ngự quỷ nhân. Thời gian cũng chỉ mới được có nửa năm, hoàn toàn là một người mới. Còn cô thì sao? Lớn lên trong một gia đình có gia cảnh cực tốt, lại xinh đẹp, thông minh, dáng người gợi cảm, là một thạc sĩ... Cho dù chuyện linh dị không có xuất hiện thì cô ta cũng là một người đứng ở đỉnh nhân sinh.
Thế nhưng dựa vào cái gì, dựa vào cái gì mà bản thân cô ta lại bị Dương Gian nhục mạ như vậy chứ?
Dương Gian nghiêm túc nói:
- Tôi không nghi ngờ việc cô muốn giết chết tôi. Thậm chí muốn giết chết cả nhà của tôi. Nhưng cô chỉ là một người bình thường, một khi bản thân cô bị cuốn vào bên trong cuộc tranh đấu của ngự quỷ nhân thì cô hẳn phải chuẩn bị cho đầy đủ chứ. Cùng liên hệ với mấy thứ như lệ quỷ thì phải dốc hết vốn liếng để đi đánh cược. Bởi vì một khi đi sai một nước cờ là ngay lập tức trở nên trắng tay, không còn gì cả, mạng cũng không còn.
- Cho nên lúc trước tôi mới bảo là cô rất ngây thơ, ngây thơ đến mức khiến cho tôi cảm thấy ngu xuẩn. Nếu cô muốn tiếp xúc với tôi thì cô phải nên chuẩn bị kỹ càng cho tình huống tồi tệ nhất. Đồng thời khi nói chuyện cũng phải cực kỳ cẩn thận mới được. Đừng để cho tôi nhìn ra dấu vết, đồng thời cũng đừng có để cho tôi cảm nhận được chút uy hiếp từ trong lời nói của cô.