* giống như bị ma giấu đó mấy bạn <3
* Bọn mình đã tích hơn trăm chương, mỗi ngày lên ít nhất 5 chương. Các bạn hãy bấm vào Thêm truyện vào tủ sách để nhận được thông báo ngay khi có chương mới nhé! Nếu đọc bằng ứng dụng hãy ấn vào ký hiệu nằm ngay bên phát chữ đọc ngay.
Sau khi rời khỏi Bình An, Dương Gian không rời đi ngay mà kiếm một quán cơm gần đó để ăn uống.
Dù hắn không có nhu cần ăn ngủ nhưng hiện tại cơ thể hắn vẫn là của người thường, cơ năng cần được bổ sung năng lượng. Chỉ có điều không cần nhiều như người bình thường mà thôi.
Bất quá, Dương Gian không tính ăn cơm đơn giản thế này, hắn còn mục đích khác.
Có điều hiện tại cần kiến nhẫn chờ đợi.
Thời gian châm rãi trôi qua.
Từ lúc Dương Gian ăn xong cơm trưa tới nay đã qua sáu giờ. Hoàng hôn dần buông, sắc trời sẩm tối.
Có điều nó chẳng phải vấn đề gì ở thành phố Đại Kinh. Người dân đi lại trên phố vẫn nhiều như cũ, chung quanh là vô số ánh đèn rực rỡ, cảnh đêm chiếm hữu không gian vốn dĩ được chiếu rọi bởi ánh mặt trời.
Lúc này, Lý Dao vừa làm việc xong. Dù đã tan làm từ lâu nhưng công viêc cô ta có tính đặc thù, phải giải quyết xong mọi chuyện mới được rời đi.
Mang theo thân thể mệt mỏi, Lý Dao đi thang máy xuống bãi đậu xe, chuẩn bị lái xe về nhà. Dù là bãi đậu xe nhưng vẫn có bảo an tuần tra, xung quanh đều đạt camera giám sát, không có bất kỳ góc chết nào.
Tòa nhà Bình An vô cùng an toàn, an toàn đến mức mỹ nữ như Lý Dao có thể mặc váy ngắn để lộ đôi chân thon dài mà chẳng chút kiệng kỵ đi lại ở chỗ u ám như tầng hầm này. Cô không sợ gặp phải lưu manh, cũng chẳng lo bị cướp giật.
Rất nhanh sau đó, tiếng động cơ vang lên. Một chiếc xe thể thao màu đỏ lao vụt đi, rất nhanh liền rời khỏi cao ốc. Dọc theo đường cái mà đi thẳng về hướng nam.
Lý Dao ngồi trong xe vô cùng thư giãn, cô ta đeo kính đen, chân dẫm chân ga, chẳng khác nào đi nghỉ dưỡng cả.
Chuyện ba ngày khiến Lý Dao có chút buồn bực, có điều cô là một người rất biết cách sống. Trên đường lái xe về nhà, cô sẽ vứt sạch những phiền não trong công việc, quên không còn một mảnh. Bằng không mỗi ngày đều phải tiếp xúc với đủ loại chuyện, cô có năng lực tốt hơn cũng khó lòng cầm cự nổi.
Xe thể thao dần phi nhanh hơn, một đường này thông suốt khiến tâm tình Lý Dao dần thay đổi. Cô ta khẽ hát, khóe miệng lộ ra nụ cười thản nhiên.
Có điều theo thời gian dần trôi, Lý Dao dần cảm thấy có gì đó kỳ quái.
Vừa rồi cô ta không nhận ra xe cộ xung quanh ngày một ít dần. Mỗi lần đi làm về con đường này đều bị kẹt mấy mấy chục phút. Vậy mà hôm nay không kẹt xe, trên đường toàn là đèn xanh, chẳng thấy đèn đỏ.
Ban đầu sự thuận lợi này khiến tâm tình Lý Dao rất dễ chịu. Cô cảm thấy vận khí hôm nay không tệ, không cần phải hít khói đường. Thế nhưng tới bây giờ Lý Dao mới dần nhận ra sự khác thường mà nhíu mày.
Không kẹt xe có thể nói là cô may mắn, có điều việc xe cộ ngày càng ít thật bất thường. Dường như con đường phía trước chẳng giống ngày thường tạo nào.
- Không thích hợp.
Lý Dao tháo kính râm xuống, sắc mặt hơi đổi. Giờ phút này, cô ta phanh xe, đánh tay lái, mở cửa xe bước xuống.
Đổi lại nếu là bình thường khả năng cao sẽ đụng vao xe người khác. Có điều hiện tại trên đường lớn chẳng có bất kỳ chiếc xe nào. Phía trước trống rỗng, nhìn qua kính chiếu hậu sẽ thấy phía sau là một mảnh trống trải. Trừ nhà cao từng sáng đèn ra thì trên đường không có bất kỳ chiếc xe nào hết.
Lý Dao mở cửa xe, cô ta đi xuống xe nhìn một vòng bốn phía. Bình tĩnh cùng tự tin trong mắt biến đổi thành bất an và sợ hãi.
Không hề nghi ngờ gì nữa, đây là chuyện linh dị.
Lý Dao vội vàng trở vào xe. Cô ta cầm điện thoại đặc biệt lên để gọi điện cầu cứu.
- Đừng sợ, đừng lo lắng, sẽ không có chuyện gì đâu. Nơi này là Đại Kinh, dù gặp sự kiện linh dị thì cố gắng kiên trì ba phút. Trong vòng ba phút nhất định sẽ có người tới cứu mình, mình sẽ không sao.
Lý Dao an ủi bản thân, cố gắng vượt qua nội tâm sợ hãi. Đồng thời cố gắng giữ yên lặng và trấn định. Cô biết không được la hét bậy bạ, càng không nên chạy lung tung, làm vậy tỷ lệ bị lệ quỷ bắt mới hạ xuống ở mức thấp nhất.
Dù bị để mắt tới thì trong khoảng thời gian ngắn vẫn tạm thời an toàn. Cái cô ta cần làm là cố gắng không chết trong vòng ba phút. Thừa dịp này, Lý Dao bắt đầu quan sát tình hống xung quanh, đề phòng khả năng có vật lạ xuất hiện.
Có điều đáng tiếc cô ta không thấy bất kỳ thứ gì cả, xung quanh chẳng có điều gì dị thường hết.
Dường như cô ta bị ném vào một nơi không người, khắp nơi đều trống trải.
- Chuyện này giống với chuyện linh dị nào nhất? Phù hợp hẳn là hồ sợ cấp A mới lập gần đây, danh hiệu: Mãnh Quỷ Đường.
Lý Dao nghĩ đến thì khẽ run lên. Nếu thật là danh hiệu mãnh quỷ đường, vậy tình cảnh cô ta cực kỳ không ổn.