- Có lẽ chúng ta cần phải tỉnh táo một chút.
Nói chuyện gần năm phút, bầu không khí dần trở nên không đúng. Giữa hai người họ không còn sự bình tĩnh như vừa mới gặp, ngược lại có chút tia lừa. Lý Dao cân nhắc cảm xúc cá nhân của Dương Gian nên không tranh luận nữa.
- Tôi vẫn luôn tỉnh, do các người tự cho mình là đúng.
Dương Gian nói.
- Cậu nghĩ như vật cũng bình thường. Dù sao hiện tại cậu cũng được xem là một trong những ngự quỷ nhân đỉnh phân, vẫn phải có giá trị nhất định. Có điều cậu cũng không thể phủ nhận khả năng của người khác.
Lý Dao nói.
Dương Gian cười nhạo:
- Dựa vào thứ gọi là thế lực liền muốn lừa tôi làm công cho các người? Lại còn chẳng nói rõ về thù lao, làm sao tôi biết chắc sau khi làm xong chuyện các người sẽ không giết tôi diệt khẩu? Các người nói chuyện cứ như phim ảnh ấy nhỉ. Anh tự sát đi, tôi đảm bảo sẽ cho anh chết toàn thây.
- Thái độ cao cao tại thượng như bố thí ăn mày khiến tôi thực buồn nôn. Cô không cần nhiều lời, tôi nghe không vô. Hiện tại cũng sắp hết năm phút, cũng đến lúc tôi cần phải đi rồi.
Nói xong Dương Gian đứng lên, từ trên cao nhìn xuống Lý Dao ngồi ở ghế đối diện.
Ánh mắt Lý Dao bình tĩnh, không chút sợ hãi nào. Vẫn duy trì thái độ tự nhiên, ung dung không vội. Khí chất đúng thật không tầm thường.
- Kỳ thật có vào lúc tôi nghĩ tôi và cô có suy vài suy nghĩ giống nhau. Người bình thường nên có giác ngộ của người bình thường, không nên chuyện gì cũng chen chân vào. Lĩnh vực không thuộc về cô mà muốn tung hoành ngang dọc thì kết quả thảm lắm đấy.
Dương Gian nhìn chằm chằm Lý Dao một lúc mới thu hồi ánh mắt.
- Đáng tiếc cậu bỏ qua một cơ hội tốt.
Lý Dao có chút tiếc nuối nói, dường như thật sự tiếc nuối cho Dương Gian.
- Tôi cũng thấy bi ai cho cô. Trông thì thông minh tự tin nhưng thật chất không nhìn rõ được vấn đề. Dạng người như cô thường sẽ tự hại chính mình. Con người đấy, phải biết tự lượng sức.
Nói xong, Dương Gian vô tình hay cố ý nhìn về một nói trống trải trong phòng.
- Bất quá lần sau gặp lại tôi nghĩ cô sẽ thay đổi.
Nói xong, Dương Gian đi thẳng ra thang máy rời khỏi nơi này.
Thấy Dương Gian rời đi, Lý Dao còn chẳng thèm đứng dậy tiễn khác. Chờ Dương Gian tới tầng hai mươi xong thì sắc mặt cô ta mới khẽ biến, mang theo vài phần lãnh ý và bất mãn hừ nhẹ.
- Không biết tốt xấu.
- Đúng là Dương Gian không dễ mời chời, hắn là người không hòa đồng tí nào. Thế giới của hắn chỉ có mình hắn, không chứa được bất kỳ ai khác. Tính cách này nói nhỏ thì là tư lợi, nói lớn là cường thế bá đạo, không cam lòng khuất phục bất kỳ ai. Đáng tiếc thật.
Ở nơi trống trải khi nãy dần hiện hình thành một phòng hội nghị. Trong phòng có tầm bốn năm người, không ai nói một lời, ánh mắt hướng về phía Dương Gian vừa rời đi. Người vừa nói chuyện là một nam tử mặc âu phục, khuôn mặt anh tuấn có vài phần trắng bệch, thiếu đi mấy phần sức sống.
- Ngay từ đầu đã không chắc thành công, tôi chỉ muốn nhìn thử thái độ của tên này thôi. Bất quá với tính cách của hắn tôi yên tâm. Dương Gian không đồng ý với chúng ta cũng sẽ không đồng ý với bất kỳ ai. Như vậy rất tốt, cuối cùng hắn sẽ trở thành độc lang. Ở thời điểm nguy cấp, độc lang sống không nổi đâu.
- Năng lực quỷ vực rơi vào tay hắn đúng là đáng tiếc. Loại người có thể khống chế quỷ vực cực kỳ hiếm có. Dị loại như Lý Quân thì không tính.
Đối với những người đột nhiên xuất hiện này Lý Dao không thấy bất ngờ, cô ta đứng lên và nói:
- Mục tiêu này xem như bỏ. Tôi đề nghị nên thử tiếp xúc với Phùng Toàn, hắn và Dương Gian có xích mích. Huống chi Phùng Toàn còn là cảnh sát quốc tế đời đầu, tư cách và kinh nghiệm đầy đủ, đáng giá để thử.
- Phùng Toàn sao? Cũng được, bất quá không cần vội, tôi muốn xem thử sắp tới Dương Gian có trở thành trở ngại của chúng ta không. Cuộc trò chuyện vừa rồi không thuận lợi, tựa hồ còn gây ra tác dụng phụ.
Thanh niên mặc âu phục phất tay nói.
Lý Dao suy tư một chút:
- Nếu hắn không được chọn là đội trưởng thì tôi thấy cũng chẳng sao. Có điều khi hắn trở thành đội trưởng thì khác, nghe nói gần đây Triệu Kiến Quốc đã tiến cử Dương Gian, giáo sư Vương cũng vậy.
- Được Triệu Kiến Quốc đã từ chức mà vẫn để ý đến thì hiếm có thật.
Thanh niên cười nói.
Lý Dao:
- Tuy đã từ chức nhưng tài nguyên và nhân mạch hắn đều dùng được cả. Bất quả tôi không hiểu vì sao Triệu Kiến Quốc lại nhiệt tình tiến cử Dương Gian giữ vậy.
- Việc này không khó hiểu, một khi Dương Gian thành đội trưởng. Tất nhiên Triệu Kiến Quốc cũng được nhờ theo. Hắn được ăn cả ngã về không, muốn nâng một ngự quỷ nhân dưới trướng của mình lên. Chỉ có Dương Gian có đủ tư cách này, người khác chỉ là góp cho đủ số mà thôi.
- Dương Gian có khả năng để giành được vị trí đội trưởng, còn là người của Triệu Kiến Quốc. Một khi vị trí đó được xác định, phải tiêu diệt Dương Gian ngay, không thể để một nhân vật nguy hiểm như thế vào tổng bộ.
Một người nói bằng ngữ khí cứng rắn.
- Đồng ý.
- Tôi cũng đồng ý.
Vài người khác nhẹ gật đầu.
Ánh mắt thanh niên âu phục giật giật:
- Các người đã nói thế thì quyết định vậy đi.
Chỉ dăm ba câu đã xác định xong vận mệnh của Dương Gian.
- Đúng rồi, Lý Dao. Cô tiến hành gặp gỡ Phùng Toàn đi. Hiện tại phải nắm chắc việc lôi kéo ngự quỷ nhân đỉnh phong. Có càng nhiều nguồn lực, về sau chúng ta càng an toàn. Chuyện linh dị đang không ngừng gia tăng, chúng ta phải có thêm thu hoạch mới được.
- Phùng Toàn đang ở đây, vài hôm nữa tôi sẽ tìm cách tiếp xúc với hắn ta.
Lý Dao mở miệng nói.
- Hôm nay tới đây thôi. Vì một cái quỷ nhãn mà chạy đi một chuyến đúng là lỗ nặng. Còn tưởng hắn là nhân vật gì nguy hiểm lắm, thật ra cũng bình thường thôi.
Phòng họp mang theo vài phần ý cười dần biến mất một cách quỷ dị. Xung quanh lần nữa trống trải. Hiển nhiên đây là… một loại quỷ vực.
Sau khi rời khỏi tầng cao nhất, Dương Gian đi tới tầng hai mươi tìm mẹ mình.
Mẹ Dương Gian là một người phụ nữ tầm bốn mươi tuổi, tướng mạo bình thường, thuộc về loại hình không có gì nổi bật.
Giờ phút này, Trương Phân đang ngồi trước bàn làm việc, cầm con chuột di chuyển, dường như đang làm việc rất chăm chú. Bất quá não bộ ở tuổi này hiển nhiên không còn quá nhanh nhạy, vì thế động tác có chút chậm.
Bất quá người ngồi kế bên lại càng thêm chất phá. Thậm chí Dương Gian còn thấy được người tầm bảy mươi tuổi ngồi uống trà làm việc, tay cầm con chuột không ngừng run rẩy.
Hiển nhiên những người này ở đây đều là được bảo vệ cả. Hiệu suất hay công trạng gì đó đều chẳng quan trọng.
Việc Dương Gian tới đã được truyền tới tai quản lý. Nam tử trung niên đeo kính cực kỳ lễ phép lên tiếng:
- Cô là Trương Phân? Bây giờ cô có thể nghỉ giải lao một lúc.
- Hả, chưa tới giờ nghỉ mà quản lý?
Trương Phân ngẩng đầu kinh ngạc nói.
Quản lý chỉ chỉ bên cạnh:
- Cậu thanh niên kia là con cô đúng không? Cậu ta tới công ty thăm cô. Vì không ảnh hưởng tới những người khác nên tôi để cô nghỉ một ngày.
Trương Phân nhìn sang, thấy được đúng la Dương Gian đang mỉm cười nhìn về hướng bên này.
Trương Phấn có chút ngạc nhiên.
Sao Dương Gian lại tới được đây?
- Cô đi mau đi, đừng để ảnh hưởng tới người khác.
Quản lý cười nói, thanh âm rất ôn hòa.
- Vậy cám ơn quản lý.
Trương Phân cảm kích nói rồi đứng dậy rời đi.
Dương Gian thấy thế thì an tâm hơn. Mẹ hắn làm việc tại đây được chiếu cố tốt. Nói chuyện với mẹ, hắn còn biết tiền lương không thấp, công ty còn thương xuyên kiếm mấy cái lý do như nhiệt độ không tốt, rồi làm việc siêng năng mà phát thưởng, ngay cả ngã bệnh cũng có tiền đền bù…
Vừa nghe qua sẽ cảm thấy công ty này quá tốt luôn. Giờ làm lại ít nữa, sáng hai tiếng rưỡi, chiều hai tiếng rưỡi, cộng lại chỉ năm tiếng, ăn ngủ miễn phí. Duy chỉ có một cái là không được rời khỏi công ty mà thôi.
Đối với quy củ này Dương Gian có thể hiểu được. Đây là vì bảo vệ người thân của ngự quỷ nhân, nếu họ có thể tùy ý rời công ty thì biết bao nhiêu lực lượng bảo an mới đủ?