Khủng Bố Sống Lại

Chương 763: Đối Phó Trầm Lương 2




Nói đến đây, hắn ta tỏ ra hơi xấu hổ mà chuyển đề tài:

- Thực ra tôi cũng có thể sắp xếp cho người khác đi xử lý nếu đó chỉ là mấy chuyện lặt vặt. Còn mấy chuyện lớn như thế này tổng bộ lại không có bao nhiêu người có thể đi ra gánh chịu được. Dù sao cũng không có bất cứ ai muốn chuyện ở thành phố Đại Xương lại tái diễn ở đây, đúng không?

Ý của hắn ta chính là, nếu xảy ra chuyện lớn, tôi sẽ lại phải làm phiền đến cậu đó. Bởi vì ngoài trừ cảnh sát mắt quỷ là cậu ra, tổng bộ không còn mấy người có thể xử lý được nữa.

Dương Gian híp mắt nhìn Trầm Lương:

- Thật ra tôi cũng không thèm quan tâm lắm đến chuyện xử lý đại sự. Nhưng ông cũng cần phải hiểu là một khi lệ quỷ của tôi khôi phục lại thì tổng bộ lấy ai đi xử lý? Dựa theo tình hình hiện tại thì phạm vi bao phủ quỷ vực của tôi đã là một nửa thành phố Đại Xương rồi. Một khi con quỷ trong người của tôi khôi phục lại thì có lẽ quỷ vực của tôi có thể sẽ tăng thêm mười lần, thậm chí là mấy chục lần. Với lại đây chỉ là một trong những năng lực của con quỷ trong người tôi mà thôi.

Nghe hắn nói như vậy, sắc mặt Trầm Lương nhất thời cứng đờ.

Đúng là trước đó hắn ta chưa từng có suy nghĩ qua chuyện này, trước đó hắn ta thấy Dương Gian có thể xử lý được chuyện linh dị của quỷ chết đói. Đồng thời kể từ đó đến nay Dương Gian chưa bao giờ gặp phải thất bại nên vô tình hắn ta bỏ qua việc lệ quỷ khôi phục.

Hiện tại lại nghe Dương Gian nhắc đến vấn đề này thì hắn ta mới đột nhiên ý thức ra được. Nếu như Dương Gian mà chết, lệ quỷ khôi phục lại, tổng bộ sẽ mang ai ra để gánh nạn đây.

Dương Gian vỗ vỗ bả vai của hắn ta, tỏ ra bộ dạng cực kỳ thành khẩn mà nói:

- Đội trưởng Trầm vẫn nên suy nghĩ đến chuyện này nhiều nhiều một chút thì hơn. Có lẽ ở thời điểm tôi sống, tôi không phải là ngự quỷ nhân cấp cao nhất của tổng bộ. Nhưng tôi mà chết đi thì cấp S kia không thể nào đánh giá được độ nguy hiểm của tôi, chí ít cũng phải là cấp SS mới được.

- Tôi... hiểu rổi.

Trầm Lương nhìn hắn thật lâu, tâm tình cũng có chút phức tạp.

Mặc dù bộ dạng nói chuyện của Dương Gian có hơi tùy ý nhưng thực tế lại khiến cho người ta cảm giác được một loại khủng bố đến mức ngạt thở.

Dương Gian cầm lấy chiếc vali rồi nói:

- Như vậy hôm nay chỉ đến đây thôi. Tôi còn cần phải về sớm để nghỉ ngơi, không tiếp tục quấy rầy đội trưởng Trầm nữa.

Sỡ dĩ hắn tiếp lấy nhiệm vụ lần này là vì muốn chuẩn bị một số tài nguyên cho việc khống chế lệ quỷ thứ ba.

Bởi vì hiện tại Dương Gian còn chưa biết được con quỷ thứ ba là gì, chuẩn bị trước để lo cho khỏi họa.

Rất nhanh.

Trầm Lương dùng máy bay trực thăng mang theo cái rương chứa thi thể của Lâm Bắc rời đi.

Đồng thời ở trên những con đường yên tĩnh gần đó có xuất hiện rất nhiều xe cộ. Đây cũng không phải là xe cấp cứu, không phải xe cứu hỏa mà là những chiếc xe chở nhân viên đến thực hiện việc cứu viện và xử lý một chút hậu quả sau lần hành động này ở khách sạn Bình An.

Đồng thời vì phòng ngừa chuyện ngoài ý muốn xảy ra, Trầm Lương còn đảm đương nhiệm vụ dò xét ở xung quanh.

Cũng bởi vì thế cho nên Dương Gian không thể nào trở về khách sạn để nghi ngơi. Hắn không còn cách nào khác hơn là tiếp tục ngồi ở bên ngoài chờ đợi chuyện này kết thúc.

- Dương Gian.

Bất chợt có một người thanh niên ở bên trong đám người đi ra ngoài, sắc mặt khá ngưng trọng.

- Tôi tên là Vương Giang.

Lúc này Dương Gian đang ngồi ở trên ghế chơi điện thoại di động, hắn hơi ngẩng đầu lên và nói:

- Tôi có quen cậu à?

Vương Giang hơi do dự một chút rồi nói:

- Tên Lâm Bắc mới chết đi kia chính là bạn học của tôi, thời gian trở thành ngự quỷ nhân của chúng tôi không sai lệch nhiều.

Dương Gian để điện thoại di động xuống, ánh mắt hắn khẽ híp:

- Bạn học? Nói vậy hai người là người quen, có phải là do tôi xử lý tên Lâm Bắc kia cho nên cậu chạy đến để báo thù hay không? Nếu mà báo thù thì tôi cũng không ngại, nếu cậu muốn có thể lập tức động thủ. Nhân dịp hiện tại máy bay trực thăng của Trầm Lương vẫn còn chưa có đi xa, cho nên có chuẩn bị thêm một cái rương cũng không khó.

Vương Giang vội vàng nói:

- Không, anh đừng có hiểu lầm. Tôi cùng tên Lâm Bắc kia từng có một chút ân oán cá nhân. Cho nên tôi đến đây để cảm ơn anh một chút, bởi vì anh đã thành công xử lý được tên Lâm Bắc kia. Điều này cũng tương đương với việc anh đã giúp tôi một chuyện. Đồng thời không để cho hắn ta thành công khống chế con quỷ thứ hai, đây cũng là một chuyện tốt.

Dương Gian chỉ cười nhẹ một tiếng rồi nói:

- Thật sao? Vậy là do tên Lâm Bắc kia không biết làm người rồi. Ngay cả bạn học mà cũng mong sao cho hắn ta chết sớm một chút thì quá tệ. Hắn ta đã làm ra việc khiến cho mọi người oán hận à?

Sắc mặt Vương Giang có chút khó coi:

- Một người hoa khôi mà tôi thầm mến đã mất tích.

Dương Gian nói:

- Cậu cho rằng là do tên Lâm Bắc kia giết?

Vương Giang nặng nề nói:

- Không chỉ có một người đâu, tất cả các cô gái mà tên Lâm Bắc kia theo đuổi đều biến mất. Bởi vì không tìm thấy thi thể, cũng không tìm thấy chứng cứ cho nên không có một ai nghi ngờ hắn ta là thủ phạm. Nhưng tôi biết chắc chắn là do tên kia làm. Bởi vì trừ hắn ta ra không còn bất cứ ai có năng lực làm như vậy cả. Ban đầu tôi có tìm hắn ta để đối chất, nhưng hắn ta không có thừa nhận. Thậm chí còn thiếu chút nữa giết chết tôi. Bị người khác giết chết người thầm mến là một chuyện cực kỳ tức giận, lại thiếu chút nữa mất mạng vì đi tìm hắn ta đối chất. Điều này dù đổi lại là ai cũng không thể nào nhịn được.

Dương Gian nói:

- Lúc trước tôi có nhìn thấy rất nhiều thi thể trôi nổi ở trong những vũng nước đọng trên tầng 18. Mặc dù có một số cỗ thi thể đã bị hư thối rất nhiều nhưng từ cách ăn mặc của những cỗ thi thể đó thì cũng rất trẻ. Có lẽ cậu có thể lên đó quan sát. Mặc dù tôi không biết cậu còn có thể phân biệt ra được nữa hay không. Nhưng chí ít tâm lý cậu cũng có thể hiểu rõ được chân tướng. Mà cậu cũng nên suy xét một chút, đừng có mà nôn hết ra ngoài. Bởi vì dù sao khung cảnh kia cũng không phải là thứ mà những người mới như cậu có thể tiếp nhận nổi.

Vương Giang chỉ cảm ơn hắn một cái, vội vàng chạy vào bên trong khác sạn, hướng tầng thứ 18 đi đến.

Dương Gian trong thấy bộ dạng vội vàng của hắn ta thì không khỏi có chút mặc cảm.

Người này lại có thể làm việc liều mạng như vậy chỉ vì người hắn ta thầm mến, đây là lý do đơn thuần đến cỡ nào chứ.

Điều này có lẽ là yêu rồi.

Đổi là là hắn, không có tình cảm, cũng không có dục vọng, vậy căn bản là không thể nào yêu nổi.