Khủng Bố Sống Lại

Chương 738: Nghi Ngờ 1




Không có một ai ngờ được là sẽ có chuyện linh dị xảy ra vào lúc này, nên chờ đến khi đám người phản ứng lại thì đã nhìn thấy chiếc miệng của cái bình bằng vàng đang dán trên mặt của Quách Phàm. Bọn họ có thể mơ hồ nhìn thấy một bàn tay trắng bệch đang nắm lấy khuôn mặt của hắn ta, đồng thời không ngừng kéo vào bên trong chiếc bình.

Da thịt trên mặt của Quách Phàm đã bị xé rách, khung xương vỡ vụn. Cơn đau đớn kịch liệt khiến cho hắn ta không thể không kêu la thảm thiết. Nếu người gặp được lần tập kích này chỉ là môt người bình thường, có lẽ người kia đã chết từ lâu rồi. Nhưng Quách Phàm lại là ngự quỷ nhân, còn khống chế hai con lệ quỷ. Cho nên cơ bản hắn ta vẫn có khả năng sinh tồn ở trước mặt lệ quỷ.

Sau khi hơi giật mình một chút, Dương Gian lựa chọn thờ ơ, lạnh nhạt. Hắn không lập tức ra tay cứu viện mà đứng yên tại chỗ nhìn chằm chằm vào bàn tay trắng bệch đang thò ra bên ngoài miệng bình và liên tưởng đến bàn tay mà hắn đang cất giữ.

Có thể thấy được, bàn tay quỷ có đủ một cặp. Trước đó thứ mà hắn giam giữ là bàn tay phải, còn đây là bàn tay trái.

"Không, đây không còn là một bàn tay đơn thuần nữa. Lúc nãy mình có nhìn thấy thứ này vươn cả cánh tay ra ngoài... Như vậy có nghĩa là thứ bên trong đang dần dần khôi phục lại. Lúc trước chỉ là một bàn tay, hiện tại là nguyên cả cánh tay. Nếu cứ tiếp tục như thế này, đến khi con quỷ kia chạy ra khỏi chiếc bình này, hẳn nó sẽ là một con quỷ hoàn chỉnh."

Ánh mắt Dương Gian khẽ nhúc nhích, hắn cảm thấy dường như bản thân đã hơi coi thường thứ này quá. Một con quỷ hoàn chỉnh, ít nhất cấp bậc của nó phải là cấp A. Hơn nữa còn có tiềm lực trưởng thành, nó sẽ là một con quỷ cực kỳ đáng sợ.

Không đúng.

Sau đó Dương Gian lại phát hiện, mặc dù Quách Phàm đang kêu la thảm thiết nhưng hắn ta lại không hề sử dụng năng lực lệ quỷ để ngăn cản lần tập kích này. Và bàn tay trắng bệch kia vẫn cứ túm lấy khuôn mặt của hắn ta mà không hề rụt vào. Đồng thời những người khác cũng ý thức được điểm này. Chắc chắn không thể nào là do Quách Phàm không muốn sử dụng lực lượng lệ quỷ được, là do hắn ta không thể sử dụng. Dường như con quỷ trong người của hắn ta đã bị áp chế. Cũng chỉ có như vậy thì Quách Phàm mới không thể nào phản kháng khi gặp chuyện như vậy.

Chung Sơn ở bên cạnh vội vàng quát to.

- Thứ này không hề đơn giản, cứ tiếp tục như vậy rất có thể Quách Phàm sẽ chết, cứu người ngay.

Nhưng còn chưa đợi cho hắn ta nói xong, Trần Nghĩa ở bên cạnh đã lạnh lùng xông đến, giơ cánh tay mọc đầy thi ban kia túm lấy chiếc bình. Với ý đồ tách bàn tay kia ra khỏi khuôn mặt của Quách Phàm, để chiếc bình tách khỏi người của Quách Phàm.

Dương Gian thấy cảnh như vậy thì tỏ ra có chút sững sờ:

"Có thể tiếp xúc trực tiếp với lệ quỷ mà không cần phải kiêng kỵ gì cả?"

Đã dám làm như thế thì chắc chắn là tên Trần Nghĩa này phải có lòng tin vào bản thân hoặc hắn ta là một kẻ lỗ mãng.

Việc tiếp xúc trực tiếp với quỷ còn đáng sợ hơn nhiều so với việc bị quỷ nhắm đến. Nếu bị quỷ để mắt đến, tốt xấu gì cũng còn có thể sống sót, nhưng một khi tiếp xúc trực tiếp với lệ quỷ rồi suy đoán sai lầm, chắc chắn sẽ phải chết.

Đúng lúc này Trần Nghĩa đột nhiên mắng mỏ một cách thô tục.

- CMN, chiếc bình bằng vàng này khiến năng lực của tôi bị cản trở. Trong mấy người có ai có năng lực xâm chiếm thân thể của Quách Phàm? Nếu có thì nhanh đến giúp một tay đi. Một khi tên gia hỏa này mà chết là sẽ có hai con quỷ chạy ra ngoài đó, đến lúc đó tình hình sẽ càng thêm phức tạp.

Hắn ta không thể nào loai bỏ lớp vàng ngăn cách kia để ép lui con quỷ. Miệng bình lại bị khuôn mặt của Quách Phàm che mất rồi. Lúc này miệng chiếc bình đã khảm sâu vào bên trong da mặt của hắn ta.

Trừ phi không cần cố kỵ đến tính mạng của Quách Phàm, thì mới tách nó ra. Một khi làm vậy sẽ không thể nào cứu người được nữa.

Vốn Chung Sơn đang muốn tiến lên để giúp đỡ, có điều ngay khi nghe được câu nói kia thì lập tức dừng chân lại, sắc mặt có chút cứng ngắc. Bởi vì hắn ta cũng không có năng lực như thế này. Năng lực của hắn ta là tác động trực tiếp lên trên thân thể của lệ quỷ, còn nếu tác động lên thân thể người... Người bị tác động chắc chắn là chết ngay tức khắc. Mặc dù chưa chắc Quách Phàm đã phải chết, bởi vì tên này là ngự quỷ nhân khống chế hai con lệ quỷ. Nhưng hắn ta lại không dám cược, vì một khi cược thua là hắn ta sẽ xong đời.

Lúc này Trầm Lương đột nhiên nhìn về phía Dương Gian.

Lần này, số lượng ngự quỷ nhân tới sân bay không có nhiều. Hơn nữa lúc trước vì xác nhận là không còn chuyện gì nữa nên có một số người đã rời đi. Hiện tại số ngự quỷ nhân còn lại trong sân bay đều đã tập trung hết chỗ này rồi, nếu Chung Sơn và Trần Nghĩa không giúp được gì, hắn ta chỉ còn biết trông cậy vào mỗi mình Dương Gian mà thôi.

Chỉ là, Dương Gian sẽ ra tay cứu người?

Trầm Lương biết giữa Dương Gian và Quách Phàm có một chút mâu thuẫn, lỡ mà Dương Gian thấy chết không cứu thì sao?

Suy đoán của hắn ta không hề sai.

Dương Gian thật sự không muốn cứu Quách Phàm. Tên gia hỏa này chết hay sống thì có liên quan gì đến hắn cơ chứ? Lúc trước, ở trong chuyện linh dị của thành phố Trung Sơn, hắn thiếu chút nữa đã mệt chết vì mấy tên đồng đội ngu như heo này. Nhưng tính thế hiện tại lại khiến cho hắn không thể không ra tay.

Bởi vì hắn còn cần chiếc hồn bình này, không thể để quỷ chạy ra ngoài được. Đương nhiên, hắn cũng không mong Quách Phàm chết, vì tên này chết đi thì quỷ sẽ chạy ra. Đến lúc đó đi chùi đít chắc chắn sẽ có phần của hắn.

Dương Gian lạnh nhạt đi đến.