"Thành phố Đại Kinh nhiều người thật đấy."
Dương Gian đứng ở trên máy bay, dùng mắt quỷ quét mắt nhìn qua xung quanh một vòng, đồng thời cũng cảm nhận được một vài tồn tại khác biệt ở một số nơi trong sân bay.
Là ngự quỷ nhân.
Hơn nữa còn là ngự quỷ nhân đỉnh phong, ít nhất đều phải là những người đã khống chế hai con lệ quỷ. Nếu không mắt quỷ sẽ chẳng có phản ứng.
"Không trách được thành phố Đại Kinh lại được coi là thành phố an toàn nhất của cả nước. Ở đây có nhiều ngự quỷ nhân như thế này thì dù có xảy ra chuyện linh dị đi nữa cũng sẽ bị xử lý ngay mà thôi."
Dương Gian thu hồi lại ánh mắt, sau đó ánh sáng màu đỏ ở xung quanh hơi lóe lên một chút rồi biến mất đâu không thấy gì nữa.
Hắn đã trở lại trong máy bay, chuẩn bị lấy hành lý để đi xuống máy bay.
Cũng ngay lúc này, ở xung quanh máy bay có mấy chiếc xe nhanh chóng chạy đến. Tất cả những người trong này đều là nhân viên cứu hộ, cũng có một vài người nhân viên cảnh sát phụ trách trật tự. Đồng thời còn có một vài người phụ trách nhiệm vụ tiếp ứng ngự quỷ nhân.
Mặc dù số lượng người ở trong sân bay không quá nhiều, thực chất đây chỉ là biểu hiện cho việc ngoài lỏng trong chặt mà thôi. Bởi vì chỗ này đã tụ tập một đống ngự quỷ nhân đỉnh phong của cả nước.
Giờ phút này Dương Gian đang mang theo túi hành lý đi ra từ khoang hạng nhất sau khi thu gom lại mọi thứ của hắn.
Mặc dù hiện tại máy bay đã không còn chuyện gì nhưng đám hành khách kia lại không biết được điều này. Tâm trạng của bọn họ vẫn gần như sụp đổ, khóc réo không ngừng. Có một vài người tuyệt vọng hơn đã bắt đầu viết di ngôn hay gọi điện thoại cho người nhà.
Nhưng Vương Đông vẫn còn tỉnh táo, hắn ta luôn chú ý đến khung cảnh ở bên ngoài cửa sổ. Lúc trước đúng là máy bay đã bị mất khống chế, đồng thời đang rơi xuống dưới, thế nhưng ngay một phút đồng hồ trước mọi chuyện đã phát sinh thay đổi. Hắn ta lại không thể nào hiểu được sự thay đổi này, bởi vì đây là một loại biến hóa linh dị.
"Chỗ này chính là sân bay của thành phố Đại Kinh?"
Ngay khi Vương Đông nhìn thấy được khung cảnh ở bên ngoài cửa sổ thì hắn ta lập tức tỏ ra sửng sốt và kinh hãi. Đúng lúc này Dương Gian lại xách theo va li đi đến, vỗ vỗ bả vai của hắn ta rồi bảo:
- Vương Đông, đừng có nhìn ngó nữa. Mở cửa thoát hiểm cho tôi đi, tôi muốn xuống máy bay.
Dương Gian lập tức giật mình, bởi vì ngay khi bị vỗ vai hắn ta tưởng là thứ kia vẫn còn. Thế nhưng khi thấy được người vỗ vai là Dương Gian thì mới thở phào một hơi:
- Cậu mà đi rồi thì chúng tôi biết phải làm sao? Với lại ở bên ngoài... đang xảy ra chuyện gì vậy?
Lúc này trong đầu của hắn ta đang rất rối loạn cùng vô số câu hỏi nên lúc nhất thời hắn ta không biết nói cái gì cho phải.
Dương Gian nói:
- Chẳng lẽ cậu không có nhìn thấy là hiện tại chúng ta đã đến thành phố Đại Kinh rồi? Máy bay cũng đã hạ cánh, chuyến bay lần này kết thúc ở đây. Hiện tại tôi muốn đi nên phiền cậu mở cửa ra giúp tôi.
Vương Đông vẫn chưa thể nào suy nghĩ một cách mạch lạc được, phải đợi một lát sau thì hắn ta mới hiểu được là máy bay đã đáp xuống mặt đất rồi, không còn trên không trung nữa. Kìm nén sự nghi hoặc ở trong lòng, hắn ta vội vàng làm theo mệnh lệnh của Dương Gian chạy đi mở cửa máy bay.
Cửa vừa mở ra thì ánh sáng ở bên ngoài ngay lập tức chiếu vào khiến khoang hành khách tối tăm vì mất điện sáng rực lên một chút. Sau đó một chiếc cầu thang được kéo xuống dưới mặt đất.
Dương Gian nói:
- Trả lại khẩu súng kia cho tôi, hiện tại cậu đã không còn cần phải sử dụng đến nó nữa.
- Vâng, vâng.
Vương Đông vội vàng trả khẩu súng lại cho hắn. Dương Gian nhận lấy khẩu súng lục, sau đó vứt túi hành lý xuống phía dưới. Trước khi đi hắn còn quay đầu lại và nói với Vương Đông:
- Tố chất tâm lý của cậu không hề tệ, so với đám người không thể giúp được gì kia còn có ích hơn. Cho nên nếu cậu không ngại thì tôi có một đề nghị cho cậu, nếu có thể cậu nên chuyển đến thành phố Đại Xương đi. Điều này sẽ chỉ có chỗ tốt mà không có chỗ nào xấu đối với cậu đâu.
Sau khi nói xong, hắn đi theo lối thoát hiểm để rời khỏi máy bay. Vương Đông lập tức giật mình, hắn ta không thể hiểu được ý tứ trong câu nói của Dương Gian, đang yên đang lành vì sao lại bảo hắn ta chuyển đến thành phố Đại Xương để làm gì.
Dương Gian vừa đi xuống máy bay đã nhìn thấy có mấy người đang đứng đón tiếp hắn ở gần đó. Bên trong những người này có một vài người mà hắn biết, đó là Trầm Lương và hai vị ngự quỷ nhân ở phía sau lưng hắn ta. Một người là Quách Phàm, còn người kia hắn đã gặp ở thành phố Trung Sơn, hình như gọi là Chung Sơn.
Trầm Lương nhiệt tình đi đến, đưa tay ra và nói:
- Dương Gian, lần này cậu lại lập công lao nữa rồi. Chỉ trong vòng một tiếng đồng hồ mà cậu đã xử lý xong một chuyện linh dị, cứu được hành khách ở trên máy bay. Quả nhiên tổng bộ không có nhìn nhầm người, ở thời khắc mấu chốt cậu không hề khiến cho chúng tôi thất vọng.
Dương Gian không hề hứng thú đối với mấy lời tâng bốc kia, hắn nói thẳng:
- Có ban thưởng gì không? Chuyện linh dị lần này không có xảy ra ở trên địa bàn của thành phố Đại Xương, không nằm trong phạm vi quản lý của tôi, cho nên sẽ tính là một lần đi công tác. Dựa theo lý mà nói thì đi công tác chắc chắn phải có chi phí đi công tác, chẵng lẽ ông định dựa vào dăm ba câu kia mà muốn đuổi tôi đi hay sao?
- Khục, khục khục!
Nhất thời Trầm Lương có chút không thích ứng kịp đối với tính cách ngay thẳng, không chút vòng vèo kia của Dương Gian. Mặc dù hắn ta biết Dương Gian không phải là người thích nói những lời khách sáo. Nhưng mà việc đòi tiền công tác ở trước mặt nhiều người như vậy mà tên này cũng có thể làm được, đúng là. Thế nhưng câu nói kia lại khiến cho hắn ta không thể nào không đáp ứng được.
Trầm Lương vừa cười vừa nói:
- Nếu đưa tiền cho cậu thì tầm thường quá nhưng cậu cứ yên tâm. Những việc cần khen thưởng tổng bộ không bao giờ để cho cậu chịu thua thiệt.
Dương Gian nói:
- Như vậy tổng bộ định khen thưởng tôi cái gì vậy?
Trầm Lương không muốn tiếp tục nói chuyện với Dương Gian về vấn đề này, vội vàng chuyển sang chủ đề khác:
- Trước tiên không cần nói đến cái này vội, mọi chuyện ở trên máy bay như thế nào rồi? Thứ kia đã bị hạn chế thành công chưa? Sẽ không để lại tai họa ngầm gì đó chứ.
Dương Gian nói:
- Trước tiên chúng ta chưa cần phải nói đến việc tai họa ngầm vội, cứ nói chuyện khen thưởng cho xong đi đã rồi tính sau.
-....
Nụ cười trên mặt Trầm Lương hơi hơi cứng đờ.
Trước kia Triệu Kiến Quốc đối xử với tên Dương Gian này như thế nào vậy? Vì sao hắn lại giống như một đứa trẻ không hiểu chừng mực như thế này, cứ nhất định phải xoắn xuýt đến việc khen thưởng?
Này cũng giống như chuyện lần trước ở thành phố Trung Sơn, chỉ là lần đó mọi chuyện có chút đặc thù nên hắn ta không thể nào không đưa ra con búp bê vải kia.