Dù Tô Tình được cứu sống nhưng không khí quỷ dị ở xung quanh chưa từng tiêu tan. Dường như con quỷ kia vẫn còn đang ẩn núp ở một ngóc ngách nào đó và chờ đợi cơ hội xuất hiện lần tiếp theo. Không ai biết lần xuất hiện đó nó sẽ chọn người xui xẻo nào làm mục tiêu. Điều này khiến cho không khí ở bên trong khoang hành khách cực kỳ ngột ngạt.
Tuy không có một ai la hét, nhưng sự bất an lại hiện rõ ở trong mắt của từng người, cho thấy rằng trong lòng bọn họ không có một ai bình tĩnh hết.
Nếu không phải còn có Dương Gian, một vị cao thủ bắt quỷ đang đứng ở chỗ này, chắc toàn bộ người ở trên máy bay đã chạy loạn xà ngầu chứ đừng nói gì đến việc có thể ngồi yên lặng thành một đám như thế này.
Ngay khi kiểm tra xong hai cỗ thi thể kia, Dương Gian lập tức rời khỏi căn phòng đó và trở lại khoang hành khách. Dương Gian chỉ vừa xuất hiện thì ánh mắt toàn bộ mọi người đều tập trung về phía hắn.
Dường như sự có mặt của Dương Gian mang lại cho bọn họ dũng khí và hi vọng. Giúp họ cảm nhận được dù này có quỷ nhưng vẫn còn có người có thể xử lý nó. Đồng thời bọn họ cũng không phải thực sự ngồi lại ở trên máy bay để chờ chết, chỉ là chờ đến khi chuyện này được xử lý mà thôi.
Ánh mắt nhìn về phía hắn của những người hành khách đã khác trước.
Trước đó, ánh mặt của bọn họ chỉ có sự tò mò, sự kinh ngạc, thậm chí có một chút kỳ quái. Nhưng hiện tại chỉ còn mỗi sự kính trọng, đồng thời còn cảm giác chờ đợi, thậm chí là có chút chút e ngại đối với hắn.
Trong lúc vô hình, ở trong lòng của những người hành khách này, Dương Gian đã là một người nào đó có quyền uy cực lớn.
Vương Đông đi đến bên cạnh hắn rồi nói:
- Tôi đã kiểm tra người hành khách nữ kia rồi. Cô ta không có chuyện gì hết, chỉ là trên cổ có chịu đựng một vài vết thương.
Dương Gian vừa đi vừa nói:
- Đương nhiên là cô ta không chết, dù cô ta có muốn chết cũng phải chờ đến khi con quỷ kia giết thì mới chết được.
Vương Đông hơi do dự rồi nói:
- Mặc dù tôi cảm thấy mình không nên nói, nhưng nếu cậu mà ra tay sớm một chút thì có lẽ tình hình đã khá hơn.
Dương Gian chỉ nhếch mép cười một tiếng:
- Tôi cảm thấy nếu như tôi không có mặt ở trên chuyến bay này thì mọi chuyện sẽ càng tốt hơn. Tất cả mọi người sẽ phải chết hết, không có sự thay đổi nào.
Vương Đông nói:
- Ý của tôi không phải như vậy, tôi cũng không có oán trách hay trách móc gì cậu cả. Chỉ là dường như lúc nãy cậu lựa chọn đứng nhìn cô gái kia bị con quỷ quấn lấy mà không hê có ý định cứu viện.
Dương Gian nói:
- Đó là vì tôi không muốn cứu cô ta. Ai bảo lúc nãy cô ta dám mắng tôi là đồ biến thái.
Vương Đông tỏ ra có chút kinh ngạc:
- Chỉ vì chút chuyện này.
Dương Gian cũng tỏ ra kỳ quái đối với câu hỏi của hắn ta.
- Nếu không thì cậu cho rằng vì cái gì?
Vương Đông có chút không thể tiếp nhận nổi loại quan điểm này của Dương Gian, nên hắn ta nói:
- Nhưng đây chính là một mạng người đó.
- Ừm, nhưng tôi có giết cô ta đâu, là do con quỷ kia mà. Tôi chỉ là không ra tay cứu cô ta mà thôi. Với lại cậu nói như kiểu là tôi đang hãm hãi cô ta vậy?
Dương Gian nói:
- Với lại, cứ cho là cố ta chết thật đi nữa thì điều này cũng chẳng có cái gì mà cậu phải ngạc nhiên. Kiểu gì ở bên trong chuyện linh dị chẳng có người chết. Nếu chỉ mới chết có một hai người mà cậu đã không thể chịu đựng nổi. Thì chờ đến khi cậu gặp những con quỷ có thể giết chết mấy chục người, mấy trăm người, thậm chí là mấy ngàn người, như vậy chẳng phải là cậu sẽ bị điên luôn không? Mà lúc nãy cậu không có nhìn thấy hay sao? Những người kia cũng có ai muốn cứu cô gái kia đâu?
- Nhưng điều này lại không giống nhau, cậu là người có năng lực.
Những tư tưởng và nền giáo dục từ nhỏ của Vương Đông khiến cho hắn ta không thể nào tiếp thu hay đồng tình với cách làm của Dương Gian.
Dương Gian chỉ cười nhẹ một tiếng rồi nói:
- Có năng lực thì bắt buộc phải ra tay cứu người khác hay sao? Đây là quan niệm của ai vậy, vì sao mấy tên tỷ phú kia có nhiều tiền như vậy mà không thấy bọn họ lấy tiền ra đi phân phát cho người nghèo. Hay là những vị bác sĩ kia, bọn họ có thể chữa được bệnh đó, nhưng mấy khi bọn họ đi chữa bệnh miễn phí cho người ta đâu. Với lại dù tôi là người có năng lực, có thể cứu người, nhưng chẳng lẽ cậu nghĩ rằng để có được năng lực này mà chúng tôi không phải trả giá cái gì hay sao? Chẳng lẽ cậu cho rằng tôi là bồ tát, có thể phổ độ chúng sinh hay sao?
- Nếu như tôi có lòng tốt đến như thế, gặp được ai bị quỷ tập kích tôi cũng ra tay cứu thì tôi dám cam đoan với cậu, chẳng mấy chốc mà tôi sẽ đi đời. Quỷ không kiêng kỵ một thứ gì hết, nó có thể giết người bình thường, loại người như chúng tôi cũng sẽ bị nó giết. Cậu thử nghĩ mà xem, nếu tôi chết rồi thì những người hành khách khác sẽ phải làm sao? Ai trong mấy người sẽ chạy đến để làm đối thủ và đánh bại thứ kia?
- Cái này, cái này...
Vương Đông bị câu hỏi của hắn làm khó, nhất thời không biết nên trả lời như thế nào.
Dương Gian vỗ vỗ bả vai của hắn ta rồi nói:
- Nếu tôi mà chết ở trên máy bay thì ngoại trừ mấy người chết vì quỷ giết ra, chỉ còn chết vì máy bay rơi thôi. Không bao giờ có chuyện có người chạy đến cứu viện đâu. Bởi vì một lý do cực kỳ đơn giản, nếu tôi không thể nào xử lý được thứ này, tổng bộ sẽ không phái được ai đến mà có thể xử lý thứ này cả. Bọn họ chỉ còn cách là cố gắng điều khiển máy bay đi đến một chỗ hoang vắng nào đó, đưa con quỷ kia rời xa thành phố, rời xa mọi người. Hẳn trong suy nghĩ của cậu, mạng của một người là rất quan trọng và tổng bộ lại là chúa cứu thế nhỉ. Cơ mà sự thật không phải thế. Cho nên nếu có ai đó ở trên máy bay mà bị quỷ để mắt đến cũng đừng trông chờ hay hi vọng rằng tôi sẽ ra tay cứu từng người từng người một.
Nói đến đây hắn lại liếc mắt quét quanh đám người một vòng.