Dương Gian vừa leo lên máy bay thì được người phụ trách của công ty hàng không này sắp xếp cho ngồi ở trong khoang hạng nhất.
Đương nhiên, mọi thứ đều miễn phí hoàn toàn cho hắn.
Dù vậy chuyện này cũng chỉ tốt hơn một chút so với khoang bình thường mà thôi. Chứ thực chất trong này cũng chả khác gì so với khoang hạng thường. Cho nên hắn thấy trong này cũng không có sung sướng như trong tưởng tượng.
Trong khoảng thời gian hắn ngồi chờ máy bay cất cánh, cũng chứng kiến thêm được một vài người hành khách lục tục đi vào ghế ngồi. Có nam có nữ, người nào người nấy đều ăn mực cực kỳ ngăn nắp và xinh đẹp. Vừa nhìn là biết được bọn họ đều là tinh anh trong xã hội, là nhân sĩ thành công. Tuy nhiên Dương Gian chỉ nhìn lướt qua một cái rồi không thèm quan tâm đến nữa. Sau đó hắn cứ ngồi ở đó đọc báo, rồi sờ đông sờ tây các thứ để giết thời gian.
Bên cạnh có một người thanh niên mặc tây phục nhìn thấy bộ dạng nhà quê của Dương Gian, đối phương không nhịn được nên cười hỏi:
- Anh bạn trẻ, đây là lần đầu tiên cậu đi máy bay phải không?
Dương Gian quay đầu lại nhìn rồi hỏi:
- Đúng thế, sao cậu biết vậy?
Người thanh niên này lập tức nói:
- Đa số người đi máy bay lần đầu tiên đều sẽ có biểu hiện như vậy cả. Tò mò, thích nhìn đông nhìn tây, mày mò khắp nơi. Gặp cái gì cũng đều cảm thấy mới mẻ. Chờ đến khi ngồi nó nhiều rồi thì cậu sẽ cảm thấy thực ra ngồi máy bay cũng chẳng khác gì ngồi xe buýt cả. Giống như tôi vậy, vừa leo lên là muốn đi ngủ.
Dương Gian gật đầu nói:
- Thì ra là như vậy, cảm ơn đã nhắc nhở. Xem ra có cơ hội cần phải đi du lịch vài nơi, để ngồi máy bay nhiều nhiều một chút.
Người thanh niên kia lại nói:
- Anh bạn, ý của tôi không phải như vậy. Tôi nói là tôi muốn đi ngủ, cho nên cậu có thể giữ yên lặng giùm tôi một chút hay không? Mặc dù tôi không quan tâm đến hành động của cậu, nhưng cậu cũng nên tôn trọng mọi người một chút. Có thể không?
- À, sao hiện nay mọi người toàn thích nói chuyện lòng vòng thế? Tôi còn tưởng là cậu đang tìm tôi để nói chuyện phiếm đây.
Dương Gian có hơi sững sờ một chút, vốn hắn không có nhiều kinh nghiệm xã hội, không thể lập tức hiểu được câu nói của người này.
Người thanh niên kia cười cười, bộ dạng có vài phần đùa cợt.
Dương Gian lại nói:
- Tuy nhiên điều này cũng không hẳn là tôi đã quấy rầy đến cậu chứ. Nếu như nói việc tôi lật mấy trang báo, gõ gõ mấy cái trên ghế mà đã ảnh hưởng đến việc nghỉ ngơi của cậu. Thì hẳn là cậu nên đi vào trong khoang điều khiển và bảo cơ trưởng tắt động cơ của máy bay đi. Bởi vì những âm thanh kia còn to hơn cả những tiếng động vừa rồi của tôi. Đúng rồi, nếu nói đến thiếu ngủ thì ở trong thành phố Đại Xương tôi có nhận biết được mấy vị giáo sư đầu ngành, khá nổi danh ở trong nước, đều nghiên cứu về việc mất ngủ, suy nhược thần kinh.
- Ha ha.
Mấy người hành khách ở gần đó nghe hắn nói như vậy, nhịn không được mà phải bật cười. Người thanh niên trẻ đã đưa ra đòn phản kích, không nói đến những cái khác, chỉ điều này thôi cũng đã cho thấy rằng đây là một người có cá tính.
Sắc mặt của người thanh niên này trở nên khó coi.
Ở hàng ghế bên cạnh có một cô gái đeo kính đen, cực kỳ gợi cảm, nghe hắn nói như vậy thì đi lại gần vì tò mò, cười nói:
- Anh chàng đẹp trai, cậu làm nghề gì vậy?
Anh chàng đẹp trai?
Vốn là Dương Gian không định nói chuyện tiếp, nhưng nghe cô gái kia nói như vậy thì đành mở miệng nói:
- Tôi à? Không làm gì hết, chỉ là làm thuê cho một cơ quan khá keo kiệt, làm chân chạy mà thôi. Tuy nhiên tôi vẫn còn có một nghề khác nữa, cô có nghe qua tên thành phố Đại Xương chưa? Hiện tại đó là địa bàn quản lý của tôi, người khác thường gọi tôi là đại ca. Nếu sau này vị mĩ nữ có đi đến thành phố Đại Xương thì cứ báo ra tên của tôi, kiểu gì cũng có tác dụng.
Người thanh niênmặc âu phục lúc nãy nghe vậy thì hơi lắc lắc đầu:
- Không trách được tên này lại không có tố chất như vậy, nói toạc ra cũng chỉ là một tên lưu manh, đã vậy còn ưa thích khoe khoang. Sao cậu không bảo rằng cậu là thị trưởng của thành phố Đại Xương luôn đi.
Dương Gian nhìn về phía người này rồi hỏi:
- Trong lời nói của ông chủ này có một cỗ khí chất tràn đầy tự tin, không biết là cậu làm nghề gì vậy?
Người thanh niên này nói:
- Tại hạ bất tài, chỉ làm tổng giám đốc chi nhánh của xí nghiệp X mà thôi.
Dương Gian gật gật đầu:
- Thật có lỗi vì đã gọi nhầm, tôi còn tưởng cậu là ông chủ cơ, không nghĩ lại giống như tôi, đều đi làm thuê cho người khác. Tất cả mọi người đều giống nhau cả mà, không biết vì sao cậu lại có sự tự tin hơn người như thế chứ. Thế nhưng nếu đã nói đến thị trưởng của thành phố Đại Xương, đây cũng không phải là do tôi khoác lác đâu, nhưng những việc mà tôi làm ông ta sẽ không thể nào làm được. Nếu nói về chức vị thì ông ta cao hơn tôi, nhưng nếu nói về quyền lời thì tôi lại lớn hơn ông ta không ít.