Nhưng bất kể là phương án nào, thì rất có thể lần này Dương Gian cần phải sử dụng đến tài nguyên của tổng bộ. Dù sao thì tổng bộ Châu Á cũng được thành lập từ khi chuyện linh dị bắt đầu bạo phát cho đến hiện tại, nên trong tay tổng bộ không thiếu những con lệ quỷ quỷ dị đâu.
Thế là ba ngày sau khi Dương Gian sắp xếp mọi chuyện của thành phố Đại Xương xong xuôi, hắn bắt đầu lên đường tiến về thành phố Đại Kinh.
Chuyến đi lần này, ngoại trừ một ít đồ nhu yếu phẩm ra, Dương Gian chỉ đem theo có hai thứ đồ liên quan đến linh dị, đó là tấm da màu nâu và quỷ dây thừng.
Việc mang theo cái trước là vì trong chuyện này Dương Gian còn cần đến thông tin để giải quyết cho xong chuyện của bản thân. Còn cái thứ hai là con lệ quỷ duy nhất tính cho đến hiện tại mà Dương Gian có thể hoàn toàn khống chế. Thứ này đã trở thành một món vũ khí đặc thù của hắn. Vì vậy hắn mới mang nó theo, ai biết đâu được đôi khi nó có thể phát huy tác dụng bất ngờ.
Do ảnh hưởng của chuyện linh dị lần trước, cho nên sân bay của thành phố Đại Xương cũng chưa có mở cửa. Vì thế Dương Gian đành phải đi xe đến thành thị gần đó rồi bắt máy bay đi đến thành phố Đại Kinh.
Vốn hai người Giang Diễm và Trương Lệ Cầm muốn tiễn chân hắn một đoạn nhưng bị hắn từ chối.
Vừa ngồi vào khoang nghĩ dưỡng trên máy bay, Dương Gian đã dùng điện thoại vệ tinh dị động để gọi cho liên lạc viên của hắn.
- Tôi là Dương Gian. Hiện tại tôi đang ngồi trên máy bay, chuẩn bị tiến về thành phố Đại Kinh.
Người phụ trách lần này của hắn là Tần Mị Nhu, sự hấp dẫn trong giọng nói của ngự tỷ đối với một người thanh niên bình thường là không thể chối cãi. Nhưng Dương Gian lại khác.
- Biết rồi, ở bên phía chúng tôi đã tra ra được chuyến bay mà cậu ngồi. Tôi sẽ lập tức sắp xếp nhân viên đến tiếp đón cậu. Hi vọng sau khi đến đó cậu sẽ không đi lung tung mà phối hợp theo sự sắp xếp của người dẫn đường.
Giọng nói của Tần Mị Nhu có mang theo một vài phần o ép, cưỡng chế. Bởi vì cô ta sợ nếu bản thân mà không cẩn thận lại khơi gọi loại hứng thú nào đó trong lòng Dương Gian. Rồi hắn lại bắt cô kêu to gọi nhỏ cái gì gì đó ở trong điện thoại như lần trước.
Dương Gian hỏi:
- Tình hình của mẹ tôi thế nào rồi?
Tần Mị Nhu nói:
- Vẫn rất tốt, mẹ của cậu hiện tại đang làm việc ở trong một nhà máy của công ty chính quy. Việc ít, tiền lương cao, phúc lợi, đãi ngộ tốt... Nên cậu cứ yên tâm đi. Tổng bộ sẽ chiếu cố tốt cho người nhà của cậu.
Dương Gian nói:
- Vậy là tốt rồi.
Hắn biết, kể từ khi bản thân tiếp nhận chiếc điện thoại của Chu Chính và lựa chọn là người thay thế anh ta để tiếp quản thành phố Đại Xương, thì Triệu Kiến Quốc vẫn luôn chú ý đến hắn. Đồng thời cũng đặc biệt chiếu cố đến người nhà của hắn luôn.
Vì thế ngay từ đầu, mẹ của Dương Gian đã được thuyên chuyển công tác đến thành phố Đại Kinh.
Dù bề ngoài thì bảo là công tác nhưng thực chất là bảo vệ. Dù sao hiện tại Đại Kinh là một trong những thành phố an toàn nhất. Ở đó cũng có nhiều ngự quỷ nhân trú đóng nhất. Mà sự thật chứng minh những sắp xếp đó của tổng bộ là không hề sai.
Dựa vào kết quả của chuyện linh dị trong thành phố Đại Xương, hay là chuyện linh dị của thành phố Trung Sơn, thậm chí là một vài nơi xảy ra chuyện linh dị vặt vãnh, thì người bình thường khó có thể bảo vệ tính mạng được.
Mặc dù chuyện linh dị xảy ra còn tương đối ít, một tòa thành thị cùng lắm là xảy ra hai đến ba vụ gì đó. Nhưng Dương Gian lại không dám mạo hiểm để cho mẹ của hắn ở ngoài khu bảo vệ.
Lúc trước Dương Gian còn chưa có đủ năng lực để bảo vệ cho người nhà của hắn, cho nên hắn không dám liên hệ với những người thân thích sống ở nông thôn. Dù sao hắn cũng không thể nào đảm bảo rằng hắn sẽ có thể bảo vệ được bọn họ khi mang họ đến ở cạnh hắn. Cho nên hắn thấy việc gọi bọn họ lên ở với hắn cũng chưa chắc là chuyện gì đó tốt, không chừng lại hại người ta.
Ngay khi đi qua cửa kiểm tra hành lý, một người nhân viên chỉ tay vào túi hành lý của một người đàn ông trung niên rồi hỏi:
- Trong túi chứa cái gì vậy? Mở ra thử xem.
- Không, không có gì đâu. Chỉ là một vài món đồ gốm.
Người đàn ông trung niên kia vội vàng mở hành lý ra. Đúng là ở bên trong toàn đồ gốm, nào là chai lọ, khay đĩa, chén bát các thứ. Tuy nhiên chúng không phải là đồ gốm bình thường, nhìn niên đại thì giống như là đồ cổ. Nhân viên an ninh chỉ vào một cái bình gốm màu đen rồi hỏi:
- Cên trong chiếc bình này chứa cái gì vậy, mở ra cho tôi kiểm tra một chút.
- Bên trong không có cái gì đâu.
Người đàn ông kia mở cái bình ra.
Người nhân viên an ninh dùng đèn pin soi vào bên trong nhưng trong bình chỉ tối đen như mực thôi chứ không có bất cứ thứ gì khác. Tiếp đến người nhân viên này lại đi kiểm tra những thứ khác. Cuối cùng mới cho vị hành khách này đi qua chốt kiểm tra an ninh.
Ngay khi người đàn ông trung niên này vừa mới đi qua chốt kiểm tra an toàn, phía sau đột nhiên vang lên tiếng còi cảnh báo mãnh liệt, khiến cho những người nhân viên an ninh khác bị hù dọa. Ngay cả những người cảnh sát ở trong chốt thiết lập ở trong sân bay cũng chạy đến.
- Không cần phải khẩn trương như vậy. Tôi là Dương Gian, người phụ trách của thành phố Đại Xương. Đây là giấy chứng nhận của tôi.
Dương Gian đành phải lấy giấy chứng nhận ra, sau đó đặt nó ở bên cạnh rương hành lý.
Tiếp đó không đợi cho chuyện này lan truyền ra ngoài, một người phụ trách vội vàng chạy đến tắt còi báo động.
- Ngài là Dương Gian, người phụ trách của thành phố Đại Xương phải không? Thật sự xin lỗi ngài, tôi vừa mới tiếp nhận được mệnh lệnh từ cấp trên, còn chưa kịp đón tiếp. Mời ngài đi qua thông đạo đặc biệt cùng tôi. Đồng thời mong ngài hãy thông cảm giùm vì đã gây ảnh hưởng đến ngài, đây là lỗi của tôi.
Dương Gian nói:
- Không sao hết. Ông cũng chỉ làm theo quy định mà thôi. Có cần tôi mở ra cho ông xem không?
Hắn vừa nói vừa chỉ tay vào túi hành lý.
- Nếu ngài có thể phối hợp thì không còn gì tốt hơn. Mời ngài đi sang bên này.
Mặc dù nói như vậy nhưng trong lòng người phụ trách lại đang cực kỳ khẩn trương.
Dương Gian ra hiệu một cái rồi bảo:
- Không cần phải phiền phức như vậy đâu, cứ kiểm tra tại chỗ này đi.
Người phụ trách kia không còn cách nào khác nên đành phải đồng ý kiểm tra tại chỗ. Trước đó ông ta cũng đã tiếp nhận được mệnh lệnh từ cấp trên, người tên Dương Gian này là khách quý được xếp vào hạng đặc biệt của công ty. Với lại bên trên cũng có nhắc nhở qua là người này có đủ tư cách mang theo bất cứ loại vũ khí nào.
Ngay lập tức có một vị nhân viên an ninh nữ mở túi hành lý của Dương Gian ra. Sau đó người cô gái này trợn to hai mắt, đồng thời có chút khẩn trương khi cầm một khẩu súng lục màu vàng kim đặt ở trên mặt bàn.