"Liều."
Sau một quãng thời gian suy nghĩ ngắn ngủi, Dương Gian cắn răng một cái, hắn quyết định lựa chọn làm một hành động điên cuồng.
Hắn muốn chống đỡ một đợt tập kích.
Bởi vì cân nhắc việc trong tay hắn còn có một cây quỷ nến màu đỏ đạm, có thể đảm bảo được sự an toàn của bản thân nên hắn có đủ vốn để liều một lần.
Lúc này Dương Gian lập tức thổi tắt ngọn quỷ nến màu trắng. Ngay khi ánh nến vừa bị dập tắt, khung cảnh xung quanh lại đột nhiên hiện ra rõ ràng hơn trước.
Đồng thời hắn cũng lập tức thả sợi dây thừng đang quấn ở trên cổ lưng ra.
Bình thường, sau khi rời khỏi sự áp chế của quỷ ảnh, quỷ dây thừng sẽ lập tức biến thành một con lệ quỷ khôi phục hoàn toàn và bắt đầu giết người bằng cách treo cổ. Hơn nữa còn treo cổ trong phạm vi cực lớn, có thể bao phủ hết mấy con đường, thậm chí là một khu vực. Cho nên mỗi khi sử dụng quỷ dây thừng, Dương Gian đều sẽ phối hợp với quỷ vực để hạn chế nó ở bên trong một phạm vi nhất định, nhằm đảm bảo hắn vẫn còn có thể khống chế được tình hình.
Quỷ dây thừng là một con quỷ hung mãnh nhưng một khi có thể khống chế, nó sẽ biến thành một loại vũ khí của Dương Gian.
- Anh lại dám mang theo một con quỷ bên người?
Ngay khi thấy được sợi dây thừng, Hùng Văn Văn lập tức đoán ra được đây là thứ gì, vì thế nó vội vàng lui về sau hai bước vì sợ hãi Nhưng Dương Gian nhanh chóng túm nó lại, không để cho nó đi bậy đi bạ.
- Tôi tự có chừng mực, cậu thành thật đứng lại tại chỗ cho tôi.
Hùng Văn Văn ra sức giãy dụa, nhưng với sức lực của một đứa bé như nó thì làm sao có thể đọ lại được người trưởng thành lại còn khống chế quỷ ảnh như Dương Gian.
Mặc dù đã thả ra con quỷ dây thừng, Dương Gian cũng không có hi vọng gì vào việc nó có thể xử lý được chuyện trước mắt này. Hắn chỉ mong quỷ dây thừng có thể xử lý được vấn đề đầu tiên là chế trụ thứ nguy hiểm tiềm ẩn này lại một chỗ. Như vậy hắn có thể rảnh tay để chuyên tâm đối phó với những thứ mà quỷ dây thừng không thể đối phó nổi.
Sau khi quỷ dây thừng được thả ra, toàn bộ căng tin đều tràn ngập những sợi dây thừng cũ kỹ rủ từ bên trên xuống.
Ở một đầu của mỗi sợi dây thừng đều thắt một cái thòng lọng, có vẻ như nó là thứ chuyên môn được dùng để treo cổ.
Đây cũng không phải là lần đầu tiên Dương Gian đối mặt với quỷ dây thừng khôi phục hoàn toàn. Hiện tại chỉ cần mắt quỷ là hắn đã có thể áp chế hoàn toàn được nó, dù có bảo vệ thêm Hùng Văn Văn cũng không có vấn đề gì.
Thế nhưng những người ở bên trong căng tin này lại khác.
Sau khi quỷ dây thừng rơi xuống và chạm vào người bọn họ, những sợi dây lập tức tròng vào cố những người kia một cách chuẩn xác. Giống như có ai đó đang khống chế nó vậy, tiếp đó nó kéo ngược lên không trung mà không gặp bất cứ sự cản trở nào.
Mỗi một người bi treo cổ để rủ thẳng tứ chi xuống phía dưới vì bất lực. Đồng thời những cỗ thân thể cứng ngắc kia không có bất cứ động tác giãy dụa nào. Hiển nhiên, những thứ bị treo cổ ở đây không thể nào là người được mà là vô số cỗ thi thể. Cũng đúng thôi, chỉ có thi thể mới không sợ sẽ bị quỷ dây thừng treo cổ.
Nhưng, ngay khi hai mươi mấy cỗ thi thể này bị quỷ dây thừng treo cổ lơ lửng trên không trung, lập tức những tờ báo ở trong tay bọn họ rơi xuống. Trong căng tin tối tăm, nhờ có ánh sáng màu đỏ của quỷ vực chiếu ra xung quanh, Dương Gian có thể nhìn thấy được rõ dung mạo của những người này.
Từng khuôn mặt tái nhợt này có mang theo một sự quen thuộc khá kỳ lạ, đồng thời tất cả chúng đều đang mỉm cười.
Với lại, không biết những thứ bị treo cổ này có thật sự chết hay chưa mà giờ phút này, những cỗ thi thể này đột nhiên đảo tròng mắt một vòng, đồng loạt nhìn chằm chằm về phía Dương Gian.
Chúng vừa nhìn chằm chằm vào người của Dương Gian và nở một nụ cười khá quỷ dị. Nụ cười này khiến cho hắn đột nhiên cảm thấy một sự lạnh lẽo thấu tận xương, cảm giác cực kỳ nguy hiểm bao phủ lấy toàn thân thể của hắn.
Bởi vì nụ cười kia lại là thứ khá quen thuộc với Dương Gian... Là khuôn mặt đằng sau đầu của Đồng Thiến.
Nhưng vấn đề là Đồng Thiến đã mất tích mấy ngày, con quỷ có thể chiếm lấy khuôn mặt người và thay đổi trí nhớ của người khác lại khống chế Triệu Lỗi đi vào bên trong khách sạn này.
Hai tin tức này gộp lại làm một khiến cho hắn lập tức hiểu được chuyện bết bát nhất đã xảy ra.
Dương Gian lập tức gầm nhẹ.
- Hùng Văn Văn, nhanh sử dụng năng lực dự đoán tương lai.
- Sao đến hiện tại mới nói, tôi còn tưởng là anh sẽ không sợ chết cơ đấy.
Hùng Văn Văn lập tức phàn nàn một câu. Thực ra cả người của nó đã run lẩy bẩy rồi. Nếu không phải là do Dương Gian ngăn cản, nó đã sử dụng năng lực dự báo tương lai ngay từ khi xuất hiện tiếng dao nĩa va chạm.
Sau khi nghe được mệnh lệnh của Dương Gian, sắc mặt Hùng Văn Văn bắt đầu trở nên tái nhợt dần dần. Khí tức của sự sống trên người nó nhanh chóng giảm xuống. Cuối cùng khí tức của nó trông gần giống với một con quỷ.
Rốt cục nó vẫn phải sử dụng năng lực dự đoán tương lai một lần nữa.
Bởi vì Dương Gian ý thức được lần tập kích này của hắn sẽ thất bại.
Con quỷ kia đã sỡ hữu được khuôn mặt cười của Đồng Thiến nên mức độ khủng bố của nó ít nhất sẽ ngang hàng với quỷ khóc mộ... Đây là chuyện linh dị cấp A. Hơn nữa đây không phải là chuyện linh dị cấp A bình thường, nó còn phức tạp hơn rất nhiều lần. Bởi vì con quỷ này là một con lệ quỷ tổng hợp từ khá nhiều lệ quỷ.
Thậm chí khả năng cao là con quỷ đầu nguồn của chuyện linh dị đầu người kinh khí cầu đang ở bên trong khách sạn này.
Ngay khi Dương Gian vừa nói chuyện xong thì bên trong căng tin lập tức nổi lên một trận gió âm lãnh. Tất cả tờ báo rơi xuống khi những người kia bị quỷ dây thừng treo cổ ngay lập tức bị cuốn lên không trung. Mỗi một mặt báo đều bị nhuốm máu, máu nhuốm thành khuôn mặt người. Ngay khi những tờ báo bị nhuốm máu này bay lên và bao phủ ngược lại, những thi thể kia lập tức há miệng ra.
- Lạc, lạc lạc!
Tất cả những thi thể bị treo cổ kia đồng thời nhìn chằm chằm về phía Dương Gian và phát ra những tiếng cười như ma như quỷ.