Dương Gian cảm thấy khó mà hiểu được suy nghĩ của Lưu Cường.
Thôi được, chậm chút cũng không sao, dù sao thì từ từ rồi sẽ đến, hơn nữa trong tiệm không có ai, xảy ra chuyện gì thì cũng không liên quan đến hắn.
Hai người chậm rãi đi tuần tra hết tầng 3, sau đó đi dạo một vòng tầng 4 rồi mới đi đến trước cửa thang máy.
Thang máy của tiệm tạp hóa tổng hợp không phải là thang máy đi lên đi xuống nhiều tầng mà là thang cuốn giữa hai tầng mà thôi.
- Cậu xem, tôi đã nói không có chuyện gì rồi, chỉ là quên cúp điện thang máy, được rồi, đi thôi.
Lưu Cường đi qua cúp cầu dao điện của thang máy, mà Dương Gian cũng không nói nhiều, chỉ hi vọng là hắn quá đa nghi.
Dọc theo thang máy đi lên tầng 5, lần này không phải là ảo giác.
Mùi thối kia lại xuất hiện tràn ngập trong không khí, không cách nào xua đi.
Lúc trước ở tầng 3 cũng không ngửi thấy mùi này.
- Tầng 5 có gì đó không bình thường...
Dương Gian cầm đèn pin cùng với Lưu Cường đi dạo một vòng ở tầng 5, ngoại trừ một vài cửa hàng đã đóng cửa cùng với một ít hàng hóa ra thì không còn gì hết.
Dường như tất cả đều rất bình thường, thế nhưng ngay lúc Dương Gian đi ngang qua trước cửa của một cửa hàng quần áo, hắn cầm đèn pin chiều vào bên trong.
Bên trong có một con ma nơ canh không được đầy đủ, giống với con lúc trước, chẳng thay đổi gì hết.
Lưu Cường ngáp một cái nói.
- Tất cả đều bình thường, về ngủ thôi.
- Oke.
Dương Gian thu hồi ánh mắt, cầm lấy đèn pin cùng Lưu Cường đi theo lối đi của nhân viên rời khỏi tiệm tạp hóa tổng hợp rồi trở về khu ký túc xá của nhân viên.
Trên đường, hắn đột nhiên nhớ đến cái gì vội vàng hỏi:
- Đúng rồi, thang máy ở tầng bốn không có tắt thì vẫn phải hoạt động mới đúng chứ, tại sao lúc nãy chúng ta đi đến lại không hoạt động?
Lưu Cường nói:
- Thang máy hoạt động bằng cảm ứng, khi có người nó mới hoạt động, không có người thì nó tắt.
Dương Gian nói:
- Nếu đã là cảm ứng thì lúc nãy phải có người ở đó nó mới hoạt động đúng không? Nhưng lúc nãy trong tiệm ngoài chúng ta ra đâu có ai khác nữa đâu, vậy thì ai đã sử dụng thang máy?
Lưu Cường nói:
- Có thể nó bị trục trặc gì đó thôi, nếu lúc đó có người thì khi chúng ta đi tuần tra chắc chắn đã nhìn thấy rồi.
Dương Gian nhíu mày, muốn quay lại kiểm tra một lát nhưng lại cảm thấy cũng không có quan trọng lắm, vẫn là chờ đến ngày mai khi ông chủ quay lại rồi tính tiếp.
Ngay tại lúc Dương Gian cùng Lưu Cường trở về khu ký túc xá để ngủ, bên trong tiệm tạp hóa tổng hợp lại truyền đến âm thanh rầm rầm rất nhỏ, yay vịn thang máy lại bắt đầu chuyển động.
Thang máy nối liền từ tầng 5 xuống tầng 4 bắt đầu có điện, sau đó chậm rãi hoạt động, khoảng 1 phút, thang máy ngừng lại nhưng thang máy giữa tầng 3 và tầng 4 lại bắt đầu hoạt động.
Rầm rầm...
Hoạt động được một lát lai ngừng, tiếp đến thang máy giữa tầng 2 và tầng 3 hoạt động.
Cuối cùng, sau khi thang máy tầng 2 và tầng 1 hoạt động một lát, toàn bộ tiệm tạp hóa bắt đầu khôi phục lại sự yên tĩnh vốn có.
….
Sáng hôm sau, Dương Gian ngủ dậy rất sớm.
Sau khi trở thành người điều khiển quỷ, trong cơ thể có thêm mắt quỷ, dần dần hắn cũng phát hiện ra cơ thể hắn có chút thay đổi.
Rõ ràng nhất là thời gian ngủ của hắn càng ngày càng ít nhưng tinh thần không mệt mỏi.
- Mới có 6 giờ à?
Dương Gian rửa mặt, nhìn ngắm bản thân trong gương.
Nhìn mặt hắn cũng không có tiều tụy, trái lại trên người tự dưng sinh ra một loại khí chất lạnh lùng, ngay cả hắn đều cảm thấy có chút xa lạ.
Hắn nhìn nhìn mảnh báo nhỏ trên mu bàn tay.
Một đêm qua đi, hắn không có cảm nhận được sự tra tấn của mắt quỷ, ngủ rất ngon nhưng mảng báo lại có một vết rách không được đẹp cho lắm.
- Mảnh báo chỉ trị được phần ngọn mà không phải trị tận gốc hay sao? Hay là vì nó nhỏ quá, không có đủ khả năng trị tận gốc?
Dương Gian thu hồi ánh mắt, vân vê cái trán.
- Xem ra muốn giải quyết chuyện nửa sống nửa chết của bản thân cũng không có dễ dàng như tưởng tượng a.
Cũng phải thôi, đây là một trận tai nạn toàn cầu, chuyện ma quỷ xảy ra khắp mọi nơi, nhiều người điều khiển quỷ như vậy đều không có tìm đến phương pháp sống sót, hắn chỉ có một người làm sao có thể tìm ra đây.
Dùng mảnh báo để áp chế lệ quỷ sống lại cũng là do hắn đánh bậy đánh bạ trúng mà thôi.
- Khoan đã.
Đột nhiên Dương Gian nhớ tới tấm da, hắn móc tấm da từ trong túi ra, vừa mở ra lập tức thấy.
Bên trên tấm da có một hàng chữ:
- Ngày hôm nay tôi dậy rất sớm, tôi phát hiện cơ thể bắt đầu bị ảnh hưởng bởi mắt quỷ, nếu như tiếp tục như thế mà nói, tôi càng ngày ngủ càng ít... Tiếp tục tôi sẽ không cần phải ngủ nữa.
- Nghe nói quỷ không cần phải ngủ, có lẽ điều này là sự thật.
Dương Gian nhìn chằm chằm tấm da:
- Lúc trước tôi đoạt cậu từ tay Phương Kính, Phương Kính có nói qua cậu biết được phương pháp để người điều khiển quỷ sống sót? Cậu ta hẳn là không có lừa tôi nên khẳng định cậu nắm giữ manh mối quan trọng nào đó.
- Nếu cậu nói cho tôi biết sự thật tôi sẽ nhìn nhận sự tồn tại của cậu một lần nữa.
Trên tấm da lại có hàng chữ:
- Tôi rất muốn sống sót, thống khổ của việc trở thành người điều khiển quỷ tôi đã bắt đầu cảm nhận được, loai áp lực từ cái chết, lo lắng lệ quỷ sống lại, còn có bản thân bị biến đổi... Đây cũng không phải loại áp lực mà tôi có thể thừa nhận ở lứa tuổi này, hôm nay tôi nhịn không được phải hỏi tấm da cổ quái một ít tin tức nhưng không có được đáp án như tôi mong muốn... Tấm da cũng không có nói cho tôi biết tin tức nào có tác dụng hết.
- Cũng có thể bên trong tấm da này có chứa bí mật gì đó nhưng lại không chịu nói.
- Rốt cuộc nó muốn che giấu điều gì?
Dương Gian nhìn thấy chữ ghi trên tấm da, sắc mặt thay đổi liên tục.
Lúc ở trong trường học hắn đã cảm thấy tấm da có ý thức, chính là sau khi rời khỏi trường học nó liền mất đi tác dụng chỉ dẫn.
Khi đó ở trong quỷ vực của ông lão kia, nếu không có chỉ dẫn của tấm da, hắn chắc chắn không thể nào sống sót đi ra khỏi đó.
- Cậu đã không tiết lộ tin tức nào cho tôi nữa, vậy cũng chả còn có tác dụng gì, cũng nên đốt đi thì tốt hơn, tránh cho lúc nào cũng mở cậu ra cũng phải sợ hãi.
Sau khi rửa mặt xong Dương Gian cầm nó để lên trên bếp gas bật lửa lên.
Lửa cháy nhưng mà tấm da cũng không có chút thay đổi nào.
Lửa, căn bản không thể phá hủy được nó.
- Dương Gian, cậu đốt cái gì vậy, đói bụng à?
Lưu Cường ngửi thấy mùi khí gas vội chạy từ trong phòng chạy ra.
Dương Gian nhìn thấy tấm da vẫn còn toàn vẹn không có sứt mẻ gì, khóe miệng khẽ giật giật:
- Có đốt gì đâu chỉ là thử xem cái bếp này còn dùng được hay không mà thôi.
Lưu Cường nói:
- Nếu như đói bụng thì chỗ tôi còn có chân giò hun khói.
- Tôi cũng có.
- Quả nhiên chỉ có thể vứt đi ở nơi mà vĩnh viễn không thể nào tìm thấy.
Dương Gian nhíu mày.
Hắn cũng sắp chết rồi, không nên để lại thứ quỷ quái này trên đời.
Ngay tại khi hắn chuẩn bị cất tấm da đi.