- Không, không thể được, tôi làm sao có thể cam tâm nhìn con gái của mình bị tra tấn đến chết như thế này được.
Vương Bân nói một câu, đứng lên giống như đã hạ quyết tâm.
- Cậu bạn học này, nếu như tôi muốn đánh lên người San San một ấn ký mới thì cậu có cách nào làm được không?
Dương Gian nói:
- Có thì tôi có nhưng kết quả cũng không có tốt hơn so với hiện tại, chỉ là sống thêm được một đoạn thời gian nữa mà thôi, có câu nói như thế nào ấy nhỉ? Uống rượu độc giải khát, đúng việc này cũng không khác với ý của câu đó lắm.
Vương Bân nói:
- Nếu như không xóa cái ấn ký, thì San San sẽ không sống quá 3 ngày phải không?
Dương Gian nói:
- Không phải, một ngày cũng không đến, lúc trước Vương San San không có bị tập kích nguyên do là trong tay nàng cái ấn ký này vẫn còn không có biến mất, cho nên quỷ anh không có tập kích nhưng hiện tại cái ấn ký này đã biến mất, đoán chừng không quá một giờ nữa quỷ anh sẽ lại tìm đến... có lẽ còn nhanh hơn.
Vương Bân hỏi:
- Vậy nếu như cái ấn ký kia biến mất thì sao?.
Dương Gian nói:
- Với người điều khiển quỷ cùng sống, cùng chết, tính ra mà nói thì hẳn là có thể sống thêm mấy tháng, chuyện này tốt hơn một chút nhưng kết quả vẫn giống nhau... Hơn nữa có sinh ra tác dụng phụ khác hay không tôi cũng không có biết.
Vương Bân cắn răng nói:
- Có là thuốc độc đi nữa thì hiện tại cũng phải ăn mà thôi, không thể buông tha một cơ hội nào hết cho dù chỉ có là một tia hi vọng mong manh cũng thế.
- Vị bạn học này, tôi mong muốn cậu có thể giúp chúng tôi việc này, tiền tôi sẽ trả, bao nhiêu thì cậu cứ nói là được.
Dương Gian nhìn thấy Vương San San cùng với mẹ cô là Vương Hải Yến đang ôm đầu khóc rống trông rất thảm thiết, mở miệng nói:
- Chuyện này không phải chuyện ma quỷ, không cần đánh nhau với lệ quỷ, không phải mạo hiểm... Nếu như lúc trước chú Vương đã hào phóng, sảng khoải như thế thì lần này tôi sẽ giúp đỡ miễn phí nhưng sau này xảy ra chuyện Vương San San xuất hiện sự khác thường nào hay không, tôi không thể nào bảo đảm được.
Vương Bân hít một hơi thật sâu nói:
- Cảm ơn cậu, như thế là được rồi, tất cả hậu quả để tôi gánh chịu, cho dù sau này mới xảy ra chuyện, tôi cũng sẽ không trách cậu.
Cũng chỉ người thành công trong xã hội mới có được sự quyết đoán như vậy, chứ không phải loại người lề mề như Vương Hải Yến, lo trước lo sau, tính toán chi li.
Dương Gian nói:
- Nếu như chú đã nói như vậy thì lập tức bắt đầu đi, tôi sợ hiện tại quỷ anh đang trên đường tới đây.
Vương Bân nói:
- Chậm đã, con gái lại đây.
Vương San San ngẩng đầu lên, khóc sưng hết cả mắt, dùng ánh mắt chan chứa nước mắt nhìn Vương Bân, sau lại nhìn Dương Gian.
Dương Gian nói:
- Vương San San, nếu cậu quyết định rồi thì đưa tay đây cho tôi.
- Làm đi con gái, chuyện sau này thì hãy để sau này rồi tính, trước mắt phải vượt qua ải khó khăn này đã.
Vẻ mặt Vương Bân vẫn ưu sầu như trước, ông ta không biết quyết định ngày hôm nay của mình đang là cứu con gái hay là hại con bé nữa.
Vương San San cắn môi, đưa tay cho Dương Gian.
- Dương Gian, cảm ơn cậu.
Cô vẫn còn muốn tiếp tục sống, không muốn chết, càng không muốn phải chết trong tay mấy thứ kinh tởm như thế này.
Dương Gian cầm lấy cổ tay cô, giống với lúc ở trong trường học.
- Đều là bạn học với nhau, hơn nữa tôi cũng lấy tiền rồi.
- Gỡ cuộn vải quấn trên cổ đi, tôi muốn nhìn cái ấn ký.
Vương Hải Yến không nói câu nào, gỡ bỏ cuộn vải một cách cẩn thận.
Làn da non mịn trên cổ rách toe ra, cả đám đỏ tươi, bôi đầy nước thuốc, nhưng ở giữa miệng vết thương vẫn có thể thấy rõ ràng hai bàn tay nhỏ bé màu xanh.
Ánh mắt Dương Gian khẽ đảo, nhớ lại hành động lúc trước ở trường học, hắn mở lòng bàn tay của Vương San San ra, một con mắt lao ra.
Ánh mắt tỏa ra ánh sáng màu đỏ, ánh áng màu đỏ dần dần lan ra, bắt đầu xâm nhập vào bên trong cổ tay của Vương San San.
Vẫn là vị trí cũ.
Theo ánh sáng màu đỏ xâm nhập dần dần, Dương Gian thấy ấn ký màu xanh trên cỏ của cô bắt đầu nhạt dần, nhạt dần.... Có vẻ như đã bắt đầu biến mất.
- Có tác dụng.
Vương Bân mở to hai mắt nhìn lấy chuyện thần kỳ xảy ra trước mắt mình.
Đương nhiên là có tác dụng.
Dương Gian cảm thấy có ánh mắt quỷ tồn tại trong cơ thể của Vương San San, giống như có một con mắt trong cơ thể hắn chạy sang đó nhưng cũng không giống lắm...
Chính xác mà nói thì có một phần lực lượng của lệ quỷ lưu lại trên người Vương San San.
Chỉ một lát sau.
Hai bàn tay trên cổ Vương San San biến mất hoàn toàn...
Thấy thế, Dương Gian lập tức buông tay ra.
Hắn thấy trên cổ tay của Vương San San nhiều thêm một ấn ký của mắt quỷ, giống như hình xăm con mắt màu đỏ, rất nổi bật, hình như còn tỏa ra ánh sáng màu đỏ.
- Không thấy, không thấy nữa, dấu tay đã biến mất.
- San San, hiện tại con cảm thấy như thế nào, có khó chịu hay không?
Vợ chồng Vương Bân có chút kích động.
Vương San San cảm nhận một lát:
- Giống như cũng không có cái gì không thích hợp, con cảm thấy rất tốt.... Cũng có chút gì đó là lạ nhưng không biết nói như thế nào hết, tóm lại là tốt hơn so với trước rất nhiều.
Nói xong cô lại âm thầm nhìn thoáng qua bóng dáng một người ở bên cạnh.
Ánh mắt này không có giống với bình thường nhưng không thể diễn tả bằng lời được.
Vương Hải Yến kích động ôm lấy cô.
- Thật là tốt quá.
Dương Gian cũng cảm giác thấy cơ thể mình có chút thay đổi.
Thay đổi cũng không có lớn lắm, giống như thân thể mất đi một thứ gì đó.
Dương Gian nghĩ thầm trong lòng.
- Người có thể khống chế quỷ vực thì mới có tư cách có quỷ nô nhưng lại không biết quỷ nô của người điều khiển quỷ và quỷ nô của lệ quỷ có cái gì khác nhau, Vương San San sẽ không còn giống như người bình thường, cơ mà khác thường chỗ nào còn cần quan sát thêm.
Mà ngay lúc hắn tiêu trừ cái ấn ký.
Tại một cái ngã tư cách nơi này không xa, có một đứa bé màu xanh đen đang chạy về phía Vương San San với tốc độ quỷ dị.
Có một vài người đi trên đường nhìn thấy:
- Lúc nãy cậu có thấy một đứa bé kỳ quái chạy ngang qua đây không vậy?.
Người bạn nói:
- Làm gì có đứa bé nào, có mà mắt cậu bị viễn thị thì có.
Nhưng mà chưa có chạy được xa bỗng nhiên quỷ anh dừng lại.
Ấn ký biến mất, nó mất đi mục tiêu.
Nếu như không có mục tiêu, nó sẽ tùy tiện lựa chọn một người xung quanh làm mục tiêu mới, một cách giết người mới được bắt đầu.
- Con mẹ nó, đụng phải cái gì thế.
Phía sau có một chàng trai trẻ đi đến, bởi vì đang mải bấm điện thoại nên không để ý trên đường mà đụng phải quỷ anh.
Tuy nhiên khi cậu ta nhìn lại thì không có thấy gì hết.
Ngay lúc quay đầu lại để tiếp tục dạo phố, người cậu ta lại đơ ra.
Phía trước có một đứa bé không mặc quần áo, làn da màu xanh đen, đang đứng trước mặt dùng ánh mắt quỷ dị nhìn chằm chằm vào cậu ta.