Khủng Bố Sống Lại

Chương 5: Quỷ Vực




Trên bục giảng Chu Chính hơi khép mắt, toàn thân cảnh giác, ánh mắt tiều tụy lúc trước nháy mắt không thấy, cả người như là một con mãnh thú mới xuất chuồng, trở nên bạo lực và dữ tợn, ông ta nhìn xoáy vào Phương Kính nói:

- Em biết 1uỷ vực?"

Phương Kính lại tỏ ra bình tĩnh không giống như người thường, cậu nói:

- Chu Chính, thầy rất rõ sự xuất hiện của Quỷ vực nghĩa là gì phải không, trong trường học ít nhất xuất hiện 1 con quỷ siêu cấp nguy hiểm. Nếu hôm nay không xử lý tốt, tất cả người trong trường đừng mong ai sống sót rời khỏi, bao gồm cả ông.

- Xem ra những thứ cậu biết không ít, cậu cũng là người điều khiển quỷ hả? Chu Chính hỏi:

- Chu Chính, đây là chuyện của tôi, thầy không cần quan tâm.

Sau đó Phương Kính lại dùng vẻ mặt hung ác nhìn Dương Nhàn:

- Vốn định mấy ngày nữa mới xử lý cậu, không ngờ tương lai sẽ thay đổi thế này, Dương Nhàn, hôm nay tôi nói luôn, tôi sẽ không để cậu phát triển tiếp, tương lai thằng nhóc như cậu sẽ rất đáng sợ, nhân vật mà quỷ thần nói giết là giết, khu vực cấm người sống nói san bằng là san bằng, nhưng kiếp này định sẵn cậu chết trẻ rồi.

- ?

Dương Nhàn có chút nghi hoặc nhìn Phương Kính, chẳng hiểu cậu ta nói gì nhưng trong lòng hắn càng để ý chuyện ông già áo dài đen đang đứng ngoài lớp học kia hơn.

Các học sinh khác nghe thấy câu này đều khiếp sợ.

- Mẹ ơi, Phương Kính, lượng tin tức trong câu này của cậu khủng quá, xảy ra chuyện gì với cậu vậy, còn nói tương lai, còn kiếp trước, không lẽ mày là xuyên từ tương lai tới hả?

- Chắc chắn rồi, chắc chắn rồi, nhân vật chính thiên mệnh trong tiểu thuyết là vậy đó, tỉnh lại là về đến quá khứ, Phương Kính cậu là nhân vật chính trong tiểu thuyết hả? Tương lai chắc là đã xảy ra thay đổi lớn gì đó, nhớbảo kê tôi nha.

- Nếu đúng vậy thì Phương Kính là nhân vật chính chân mệnh thiên tử thì Dương Nhàn là cầm đầu phái phản diện, tương lai chắc Phương Kính bị Dương Nhàn hành chết nên giờ mới sống lại báo thù, mọi người mau cô lập Dương Nhàn, sau này đừng chơi với nó nữa, sau này mong Phương ca quan tâm, tiểu đệ làm tay sai cho đại ca.

- Toi rồi, toi thật rồi, hôm nay sao thế nhỉ, ai ai cũng đầu óc không bình thường, do mình không theo kịp thời đại hay thế giới này thay đổi quá nhanh? Nói nói sao sách của tôi cũng biến thành đống phân rồi, tôi hình như cảm thấy xảy ra chuyện lớn rồi, hoảng quá đi.

Những học sinh đang nói này, khi đối diện với việc cổ quái xảy ra có vẻ như còn chưa ý thức được nguy hiểm đã ập đến, chỉ là hiếu kỳ thậm chí có chút kích động vì hưng phấn.

Đột nhiên…

"Thùng, thùng, thùng."

Tiếng gõ cửa trầm đục, rõ ràng như gõ vào lòng mỗi người đột nhiên vang lên, mang theo một tiết tấu quỷ dị truyền vào lớp học.

Thời khắc này, tất cả mọi người đều cảm thấy linh hồn mình dường như bị thứ gì đó bao trùm, giống ở dưới đáy nước ngạt thở khó chịu.

- Là tiếng gõ cửa đó... giống hệt trong kia.

Trong lòng Dương Nhàn run lên.

Âm thanh này giống hệt như trong file âm thanh trên diễn đàn đó, chỉ là nghe ở hiện trường thì càng rõ ràng hơn thôi.

Sắc mặt Chu Chínhcực kỳ nghiêm trọng, ông ta lấy ra một cái điện thoại đặc biệt ấn nút khẩn cấp, đầu bên kia lập tức bắt máy.

- Chu Chính à? Báo cáo tình hình đi.

Đầu bên kia vang lên một giọng nữ.

- Tôi đang ở trường THPT số 7 thành phố Đại Xương, sự kiện khẩn cấp, trong trường xuất hiện ít nhất một con quỷ siêu cấp nguy hiểm.

Chu Chính lập tức nói.

- Đã ghi nhận.

Tốc độ nói ở đầu dây kia rất nhanh

- Có thể đối phó không?

Chu Chính nói:

- Con quỷ đó đã hình thành quỷ vực, bắt đầu sản sinh ảnh hưởng tới vị trí chỗ tôi, không nhìn thấy ánh đèn bên ngoài, có lẽ phạm vi của quỷ vực lớn hơn tôi nghĩ.

- Quỷ vực à... tình hình nghiêm trong hơn rồi, anh không đối phó được đâu, mau rút đi thì hơn.

- Bây giờ đi thì muộn rồi, học sinh ở đây rất nhiều, tôi phải dùng hết khả năng để đảm bảo các em có thể sống sót rời khỏi.

Chu Chính nói.

- Với trạng thái hiện giờ của anh, nếu tiếp tục dùng sức mạnh của quỷ rất nguy hiểm, đến lúc đó có thể chỗ anh không chỉ có một con quỷ, mà là hai con, tôi kiến nghị anh rút lui, tuy cực hạn của anh sắp đến, dù anh liều mạng cũng chẳng chắc chắn cứu được ai cả, quỷ có thể sản sinh ra quỷ vực thậm chí có thể xếp vào cấp độ thảm họa.

Giọng nói trong điện thoại vang lên

Chu Chính nói:

- Không còn thời gian rồi, tôi cách thứ đó chưa tới 5 mét, nó đang đứng trước cửa lớp, thậm chí có khả năng đã nhìn trúng tôi, tiếp theo tôi sẽ duy trì liên lạc, nếu bị ngắt nghĩa là tôi đã chết, mong cô chuyển di thư cho cha mẹ tôi, thôi nhé, tôi bắt đầu hành động đây.

"Thùng, thùng, thùng."

Tiếng gõ cửa trầm đục, rõ ràng vang lên từ bên ngoài, một dài hai ngắn, đồng thời có tần suất cố định, không ngừng gõ lên cửa lớp học.

- Giáo viên Vương…có người gõ cửa.

Có học sinh không biết đánh giá tình hình la lên.

Giáo viên Vương có chút tần ngần nhưng xem dấu hiệu có vẻ là đã xảy ra vấn đề rất nghiêm trọng, lại không kìm được sự hiếu kỳ trong lòng, hay là mở cửa sau của lớp học đi ra xem thử rốt cuộc là ai đang gõ.

- Đừng ra.

Chu Chính vội la lên.

Nhưng lúc ổng la lên là đã muộn rồi, cô Vương đã đi ra ngoài nhưng kỳ quái là cô Vương vừa mới mở cửa đi ra dường như trong một nháy mắt là đã không thấy vết tích.

Đúng vậy, không có gì xảy ra nữa.

Ngoài cửa lớp tối đen một mảnh, u ám nồng đậm như có thể nuốt trọn tất cả tia sáng, sau khi cô Vương đi ra ngoài không còn chút động tĩnh nào nữa, đến một chút âm thanh cũng không truyền đến, giống như cả người biến mất vào không gian vậy.

Hơn nữa, sau khi cửa lớp mở ra, bóng tối bên ngoài như một đoàn mây đen nồng đậm nhanh chóng tràn vào, không ngừng xâm nhập vào không gian lớp học.

Lúc này, đứa có dây thần kinh thô nhất cũng cảm thấy không đúng rồi.

Tất cả mọi người trừng lớn mắt lộ ra vẻ sợ hãi, nhiều nữ sinh bị dọa hét toáng lên, rời khỏi chỗ ngồi không ngừng lùi về sau.

Đúng là có quỷ rồi?

"Cốc, cốc cốc."

Âm thanh gõ cửa nặng nề, quái dị vẫn cứ vang lên đều đặn, như thể tiếng chuông đồng hồ báo thức hẹn trước.

Cửa chính của phòng học không khóa, thậm chí còn chẳng cài then, chỉ đóng hờ lại mà thôi, dùng lực một chút là có thể dễ dàng mở ra.

Nhưng điều làm người ta rợn cả tóc gáy đó là ông lão mặc áo dài màu đen, cả người chi chít những đốm đen kia không hề đẩy cửa chính, vẫn đứng trân trân ở ngoài gõ cửa, không hề có ý định bước vào.

Có lẽ mặc dù ông lão muốn đi vào nhưng bóng tối đen như hũ nút ngoài hành lang đã nhanh chóng lan tới.

Cả phòng học bắt đầu xuất hiện những biến đổi khó mà tưởng tưởng nổi.

Trên bức tường mới tinh bỗng trở nên mốc meo loang lổ, lớp xi măng tróc ra rơi xuống, tạo thành bề mặt lồi lõm lỗ chỗ, bức tường gồ ghề mọc ra những mảng mốc màu xanh đen, tỏa ra mùi lạnh lẽo, ẩm mốc, những sách vở đặt trên ghế bỗng chốc ngả vàng, sau đó mục nát, thậm chí đến cả lớp xi măng trên nền cũng bắt đầu bị bào mòn nhanh chóng, để lộ ra những cốt thép loang lổ, đến nỗi có một vài chỗ còn bắt đầu sụp xuống.