Khủng Bố Sống Lại

Chương 492: Bút Ký




"Không thích hợp cho lắm."

Dương Gian lái xe ở trên đường, trong đầu lại luôn luôn tự hỏi về cuộc hội thoại của hắn với Triệu Lỗi.

Mặc dù bề ngoài chỉ cho thấy là cậu ta muốn trở mặt, muốn trả thù hắn nhưng thực tế thì sao?

Triệu Lỗi chỉ cố ý xuất hiện ở trước mặt của hắn, lưu lại mấy câu nói, sau đó tiến hành lần tiếp xúc thử đầu tiên. Cậu ta căn bản không hề có ý định muốn đối phó hắn, với lại câu nói cuối cùng mà cậu ta để lại là "Chúng ta sẽ còn gặp mặt, hiện tại còn chưa phải lúc." cũng có vấn đề.

Nếu Triệu Lỗi cảm thấy bản thân hắn hại chết cả nhà của cậu ta và muốn tìm hắn để phát tiết oán hận cũng không nhất thiết phải gặp mặt trực tiếp hắn.

Với lại Dương Gian không thể xác định được một việc. Sau khi gặp con quỷ này, Triệu Lỗi có bị nó khống chế hoàn toàn hay chưa.

Cũng có thể con quỷ chỉ khống chế một phần của Triệu Lỗi nên cậu ta mới trở thành vật dẫn cho nó.

Dương Gian đột nhiên nghĩ đến một điều.

"Những lời nói mà lúc trước cậu ta để lại có chứa đựng một nơi mấu chốt. Đó chính là nhà cũ của mình. Lúc trước Triệu Lỗi cũng xảy ra chuyện ở chỗ đó."

Sau đó Dương Gian vội vàng gọi lại và phân phó cho Lưu Tiểu Vũ:

- Giúp tôi điều tra tình hình người thân trong nhà của Triệu Lỗi, tra xem bọn họ có bị mất tích không hay vẫn còn sống? Nếu mất tích vậy tra rõ là mất tích mấy người. Nếu có người còn sống thì còn sống những ai? Tôi muốn nhận được tin tức cụ thể và chính xác.

Lưu Tiểu Vũ nói:

- Được rồi, hiện tại thành phố Đại Xương đang chấp hành việc cứu viện, rất nhiều cơ quan đang không thể triển khai công viẹc, vì vậy tôi cần chút thời gian.

Dương Gian nói:

- Chỉ cần có kết quả là được, đồng thời tranh thủ làm việc với tốc độ nhanh nhất.

Lưu Tiểu Vũ nói chuyện với giọng điệu cực kỳ nghiêm túc:

- Cậu yên tâm đi, tôi sẽ giúp cậu điều tra thật kỹ càng.

Dương Gian có thể cảm nhận được, sau khi chuyện linh dị của thành phố Đại Xương, thái độ của Lưu Tiểu Vũ đã có thay đổi rất lớn, đ trở nên thân thiện hơn, không còn giọng điệu khiến cho người khác phải chán ghét như trước nữa.

Điều này khiến cho hắn cảm thấy việc có địa vị cùng thực lực thật là tốt.

Mang theo ý định đi tìm chân tướng của sự việc, Dương Gian một lần nữa đi vào tiểu khu cũ kỹ trước kia của hắn.

Mấy tháng trước, khi hắn còn đi học ở trường Thất Trung, hắn có thuê phòng trọ ở chỗ này, mẹ của hắn làm việc ở chỗ khác.

Vì sau khi chuyện linh dị bắt đầu, tổng bộ Cảnh sát Quốc tế bắt đầu chiếu cố người nhà của nhân viên. Dường như bọn họ đã cố ý sắp xếp cho mẹ của hắn làm việc ở trong một doanh nghiệp ở trong thành phố Đại Kinh, đồng thời cố gắng dùng các biện pháp để giữ chân mẹ của hắn ở lại đó.

Mặc dù đã có một khoảng thời gian dài Dương Gian không liên lạc với mẹ mình nhưng cho đến lúc này hắn cũng chưa nhận được bất cứ tin tức xấu nào. Như vậy đã đủ để cho hắn hiểu tình mọi chuyện đang diễn ra tốt đẹp, vì thế Dương Gian không cần phải lo lắng nhiều.

Loại phúc lợi vô hình này, đôi khi nó có thể phát huy tác dụng rất quan trọng.

Dù sao hiện tại thành phố Đại Kinh được coi là chỗ an toàn nhất trong cả nước, ngoài nó ra không còn chỗ thứ hai.

"Đến rồi."

Dương Gian thử nhấn còi xe một cái để xem có ai không, sau đó hắn mới đi vào bên trong tiểu khu.

Lúc này ở trong tiểu khu cũ kỹ chẳng có một ai, nó hoàn toàn yên tĩnh.

Bên trong những hành lang tối tăm kia không có ánh đèn. Dường như chỗ này đã bị bỏ hoang rất nhiều năm rồi. Vốn dĩ bình thường ở bên dười tiểu khu sẽ có những người cao tuổi ngồi đánh cờ hoặc múa quạt nhưng lúc này đã biến mất đâu không thấy nữa.

Dù nhìn qua thì thấy tiểu khu cũ kỹ này có chút không bình thường nhưng Dương Gian biết, tiểu khu này không hề có vấn đề, mà vấn đề chính là nhà của hắn.

Xe nhẹ đường quen, Dương Gian một đường đi vào bên trong một khu chung cư, sau đó đi lên tầng trên.

Khi đi đến trước cửa ngôi nhà cũ, Dương Gian phát hiện cửa nhà hắn mở toang. Nếu hắn nhớ không nhầm thì đây là do lần trước hắn vội vàng rời đi cho nên quên đóng cửa, chứ không phải là do có trộm mò vào.

Mà cho dù có trộm mò vào cũng coi như là tên này không may mắn khi mò vào một căn nhà quỷ.

Khi trở lại căn nhà cũ, Dương Gian đồng thời có cảm giác quen thuộc, nhưng cũng có cảm giác xa lạ. Chỉ vẻn vẹn có mấy tháng thời gian mà hắn đã hoàn toàn không nhận rõ bản thân nữa. Trong đoạn thời gian này mọi thứ thay đổi quá nhanh.

Dương Gian đi vào bên trong.

Vẫn là bố cục quen thuộc, chỉ là trong phòng có nhiều bụi bặm hơn. Toàn bộ mọi thứ không thay đổi gì so với lúc trước, thậm chí ở bên trên bàn ăn cơm còn có một tô mì xúc xích mà lần trước vì vội chạy đến trường cho nên hắn còn chưa có kịp ăn xong.

Lần trước, hắn chạy ra khỏi căn phòng trọ này quá vội vàng, cái gì cũng không mang theo, tiền bạc cũng thế chẳng có đồng nào. Cũng vì thế cho nên sau đó hắn mới phải sử dụng một vài thủ đoạn để kiếm ít tiền tiêu. Hiện tại khi nghĩ đến những gì mà hắn đã từng trải nghiệm qua đoạn thời gian đó hắn đều cảm thấy có chút thú vị.

- Đây là....

Khi Dương Gian dùng đèn flash của điện thoại di động để soi sáng, hắn phát hiện ra ở trong phòng khách có khá nhiều mảnh giấy.

Hắn có thể khẳng định đây không phải là do hắn để lại lúc trước.

Mà những tờ giấy này đều đã bị người xé nát, nhưng người xé cũng không có ý định xe quá nát hay sao ấy. Cho nên vẫn còn có thể lắp lại. Sau khi tùy tiện cầm mấy mảnh và ghép lại, Dương Gian phát hiện ra trên này đều là chữ viết của Triệu Lỗi.

Dương Gian thấy được đây là nét bút của Triệu Lỗi, hắn mới nhặt những mảnh giấy này và ghép nó lại với nhau. Một số tin tức lẻ tẻ và vụn vặt được dựng thành một câu chuyện.