Khủng Bố Sống Lại

Chương 490: Biến Mất




Dường như quỷ ảnh cũng bị áp chế.

Tiếp đó có càng nhiều tờ báo màu đỏ bay về phía Dương Gian hơn, đặc biệt có một số tờ mang theo những khuôn mặt quỷ dị bay về phía mặt của hắn.

Dường như những tờ báo này muốn đắp lên mặt của Dương Gian, đổi cho hắn một diện mạo khác.

Đương nhiên nếu để cho nó đổi thành công, sau đó chắc chắn sẽ xảy ra chuyện. Còn là chuyện gì thì Dương Gian không thể biết được nhưng hắn cũng hiểu đó chắc chắn không phải là một chuyện tốt. Thậm chí rất có thể Dương Gian sẽ bị mất hết trí nhớ và biến thành một khối lỗi bị con quỷ này khống chế cũng nên.

Mỗi một con lệ quỷ đều sẽ có một loại năng lực đặc thù, một số con quỷ sỡ hữu được năng lực khó giải cũng là chuyện đương nhiên.

Dương Gian thầm nghĩ trong lòng.

"Ngay cả quỷ ảnh mà tờ báo màu đỏ này cũng có thể áp chế? Mặc dù nó chỉ áp chế cục bộ từng khối từng khối một nhưng điều này đáng để mình phải kinh ngạc rồi. Nếu mình đạt được thứ này và sử dụng nó một cách hợp lý, vậy giá trị của nó cũng không hẳn chỉ là một chiếc đinh đóng quan tài đâu. Thế nhưng dù năng lực của tờ báo này có quỷ dị đi nữa cũng vô dụng thôi, nếu nó không thể áp chế hoàn toàn, điều này cũng đồng nghĩ với việc cấp bậc của nó không hề cao. Chỉ cần thứ kia không có đổi mặt cho mình được, vậy mình vẫn chưa thua."

Tiếp đó Dương Gian lạnh lùng dùng một cánh tay túm lấy cánh tay còn lại.

- Răng rắc!

Cánh tay màu đen bị hắn tự mình gỡ xuống, ngay lập tức chỗ đó lộ ra cánh tay ban đầu của hắn.

Dương Gian đsử dụng lực lượng của quỷ ảnh để gỡ xuống một bộ phận của quỷ ảnh.

Hiện tại Dương Gian đang định xem cánh tay này giống như một chiếc phi tiêu vậy, hắn muốn dùng cánh tay này để phi qua người đang ngồi đằng kia.

Sau khi thân thể được lệ quỷ cải biến, hắn có được lực lượng siêu việt so với người bình thường. Ngay lập tức cánh tay của quỷ ảnh bay xuyên qua đống tờ báo có in hình mặt người màu đỏ đang phất phơ phía trước và dùng một tốc độ kinh khủng phi thẳng về phía kia.

Dù sao quỷ ảnh của hắn cũng có được năng lực chiếm đoạt thân thể của những con quỷ khác, và điều này cũng tương đương với một loại áp chế. Cho nên hắn mới lợi dụng loại lực lượng áp chế này để làm vũ khí. Đương nhiên hiệu quả của cánh tay này sẽ không thể nào so sánh được với chiếc đinh đóng quan tài. Nhưng đối với loại lệ quỷ cấp bậc không cao như thứ này, Dương Gian có đủ tự tin là nó sẽ làm được.

Ngoài ra, dù con mắt quỷ ở trên trán của hắn không có cách nào mở ra quỷ vực thuận lợi nhưng nó vẫn có thể khóa chặt người đang ngồi đọc báo ở cuối đường kia.

Lần tập kích này không thể nào xảy ra sai lầm được.

Sau một giây, người đang ngồi đọc báo trên chiếc ghế dài kia ngã vật xuóng đất, tờ báo màu đỏ đậm ở trong tay người này đã bị cánh tay của quỷ ảnh đâm xuyên qua.

"Thành công rồi?"

Trong lòng Dương Gian khá là thấp thỏm, bởi vì đây là lần đầu tiên hắn thử dùng quỷ ảnh bằng cách này. Nếu việc này thất bại, như vậy có nghĩa hắn phải nghĩ ra một cách thức khác để vận dụng lực lượng quỷ ảnh.

Thế nhưng việc luyện tập với con lệ quỷ có mức độ uy hiếp không hề lớn như thế này là một cơ hội không tồi chút nào. Nếu việc này mà thành công, tương đương với việc sau này hắn sẽ có thêm một thủ đoạn khác để có thể phản kích lại lệ quỷ. Không cần phải phiền phức như mấy lần trước, đầu tiên cứ phải nhịn nhục đi mò quy luật của nó, sau đó mới có thể lợi dụng lỗ thủng trong quy luật để giam giữ nó lại.

Dường như cách này có tác dụng.

Ngay lập tức con đường hoang vu kia đã khôi phục lại bình thường.

Xung quanh con đường cũng xuất hiện một vài người đi đường, những tờ báo bay ở xung quanh Dương Gian lúc nãy đã rơi hết trên mặt đất, không còn sự quỷ dị nữa.

Dương Gian nhìn thử một chút, hắn phát hiện ra, tất cả chúng đều là những tấm da mặt máu me đầm đìa.

Trông chúng cứ như là những tấm da mặt vừa mới được lột xuống từ người sống vậy, mỗi khuôn mặt đều cực kỳ hoàn mỹ và đầy đủ. Ngay cả mí mắt cũng có, nếu có thân thể dính ở phía dưới nó, chắc ai cũng nghĩ đây là một người sống.

Hắn không quan tâm nhiều đến thứ này, bởi vì hắn biết đây chỉ là những thứ được con quỷ kia diễn sinh ra mà thôi.

Ngọn nguồn của thứ này chỉ có một cái.

Dương Gian sải bước về phía đó, hắn muốn xem bộ dạng của nó là gì.

Thế nhưng khi đi đến đó Dương Gian lại phải sửng sờ mất một lát.

Bởi vì thứ nằm trên mặt đất chỉ là mấy mảnh quần áo rách nát nằm tán loạn.

Ngoài ra còn thêm một tấm da mặt bị rách toe toét, người này không phải là Triệu Lỗi, mà là một cô gái xa lạ, hẳn là một trong những người vô tội bị nó tập kích.

Trừ những thứ này ra, ở đây không còn bất cứ thứ gì nữa.