- Dương Gian, việc này có thể dừng lại tại đây được không? Tôi sẽ yêu cầu tổng bộ nghiêm trị Lâm Long, cũng thuyên chuyển công tác của hắn ta. Sau này hai người sẽ không bao giờ gặp lại nhau nữa. Đồng thời để đền bù tôi sẽ tặng cho cậu toàn bộ phụ cấp của Lâm Long.
Ý đồ của anh ta là bảo vệ Lâm Long.
Dù sao có thể ngồi được trong chỗ này thì đều là Cảnh sát Quốc tế ưu tú hết, nếu chết ở trong tay của Dương Gian, đúng là một tổn thất to lớn.
Không có bất cứ ai hiểu rõ Dương Gian hơn anh ta, Triệu Kiến Quốc hiểu được Dương Gian làm như thế cũng không chỉ đơn thuần muốn dạy dỗ Lâm Long. Chính hắn đang muốn mượn tính mạng tên này để xác lập địa vị trong lòng mấy người ở đây, tránh cho sau này vô duyên vô cớ bị khi dễ.
Thế nhưng Dương Gian không thèm trả lời lại anh ta.
Bộ dạng của Lâm Long vẫn giống như bị khống chế, hiện tại hắn ta cứ như một bức tượng gỗ đang dịch chuyển dần dần vào bên trong cái rương bằng vàng kia.
Chỉ cần cái nắp kia được đậy lại, hắn ta sẽ giống như là lệ quỷ, bị nhốt lại trong đó suốt kiếp.
Lúc này ánh mắt của Lâm Long trở nên cực kỳ hoảng sợ, bởi vì thân thể hắn ta không chịu sự điều khiển nữa. Nó đang dần dần đi vào bên trong chiếc rương vàng kia. Loại hoảng sợ này cũng không hề giống với nỗi hoảng sợ khi hắn ta đối mặt với lệ quỷ. Chỉ vì khi đối mặt với lệ quỷ hắn ta còn có thể phản kháng, nếu phản kháng không được thì có thể bỏ chạy. Nhưng khi đối mặt với Dương Gian hắn ta lại biến thành một người bình thường. Không có lực lượng do lệ quỷ mang đến, sự tự tin và cảm giác ưu việt của hắn ta cũng biến mất. Vốn dĩ là một người Cảnh sát Quốc tế cao cao tại thượng không ai bì nối liền trở thành một người bị người ta khống chế số mệnh. Sự chênh lệch trong nháy mắt, cộng thêm sự sợ hãi đối với cái chết khiến cho hắn ta cảm thấy cực kỳ tuyệt vọng.
- Lý Quân, giúp một tay đi, cứu tên Lâm Long kia ra.
Không còn cách nào khác để thuyết phục Dương Gian, Triệu Kiến Quốc chỉ còn xin Lý Quân ra tay nhằm bảo vệ Lâm Long, chuyện sau thì đợi sau đó nói tiếp.
Chỉ cần dừng lại được cuộc giao tranh này, mọi việc chỉ là cãi cọ đơn giản thôi, đền bù tổn thất để an ủi là xong. Tóm lại, dù sau đó có thế nào đi nữa thì vẫn còn tốt hơn so với việc cứ u mê đần độn mất đi một người.
Thiếu tướng bộ đội đặc chủng Lý Quân đứng dậy, trong tình trạng như hiện tại, có thể cứu người ra khỏi quỷ vực của Dương Gian chỉ còn lại một mình hắn ta.
Tương tự, hắn ta cũng sử dụng quỷ vực.
Trên người của Lý Quân lập tức tỏa ra một cỗ ánh sáng màu xanh đậm khá âm u. Đồng thời nó càng khiến cho khung cảnh trở nên khủng bố hơn khi chiếu rọi ra xung quanh phòng họp. Loại ánh sáng âm u màu xanh này xâm nhập vào bên trong thế giới màu đỏ đậm của Dương Gian, dường như muốn dập tắt ánh sáng màu đỏ vậy.
- Lý Quân, đây là chuyện của tôi. Anh đừng có nhúng tay vào.
Dương Gian ngay lập tức cảm nhận được sự khác thường của quỷ vực, hắn nhanh chóng quay đầu nhìn một chút, dùng một bàn tay đặt lên trán.
Quỷ vực tầng thứ hai được mở ra.
Hắn mở ra quỷ vực ở bên trong quỷ vực ban đầu.
Chỉ trong nháy mắt, toàn bộ quỷ vực của Lý Quân bị thế giới màu đỏ bao phủ, chỗ này đã không còn ánh sáng màu xanh đậm nữa.
Những người khác thấy vậy lập tức trợn tròn hai mắt, bọn họ có chút đứng ngồi không yên.
- Cái gì? Lý Quân bị áp chế?
Lý Quân là Thiếu tướng của bộ đội đặc chủng, một ngự quỷ nhân đỉnh phong. Điều này đã được kiểm chứng trong vòng tròn ngự quỷ nhân rồi, hơn nữa năng lực còn là quỷ vực, một thứ khó giải.
Vậy mà không nghĩ tới hắn ta không có cách nào ngăn cản Dương Gian.
Cảnh sát Quốc tế Tào Dương híp mắt, trong lòng vô cùng bất an.
"Đây là sự va chạm của giữa quỷ vực và quỷ vực. Lý Quân thua, quỷ vực của Dương Gian càng đáng sợ hơn nữa.
Cuộc va chạm ngắn ngủi cùng sự bại lui ngắn ngủi của Lý Quân nói rõ về sự chênh lệch giữa hai bên.
Ngay cả vị ngự quỷ nhân đỉnh phong như Lý Quân mà còn có sự chênh lệch với Dương Gian, điều đó có ý nghĩa là gì thì không cần nói, ai ai cũng hiểu.
Chỉ sợ Cảnh sát mắt quỷ Dương Gian... đã không cùng một cấp bậc với mọi người nữa.
Thực lực của hắn cũng không thể nào chỉ được tính đơn giản là khống chế hai con lệ quỷ như bọn họ.