Chờ cho Dương Gian rời đi, ba người La Tố Nhất, Lâm Lạc Mai và Hoàng Phi mới phát hiện ra được thân thể của bọn họ đã khôi phục bình thường. Thứ gì đó xâm nhập vào trong người của bọn họ và muốn thay thế họ cũng đã biến mất theo Dương Gian.
Chỉ trong thời gian tiếp xúc ngắn ngủi có 5 phút, sau lưng ba người đã ướt đẫm vì mồ hôi lạnh. Loại cảm giác tuyệt vọng không thể nào phản kháng, giống như lần đầu tiên bọn họ đối mặt với lệ quỷ vậy. Nếu không tận mắt để chứng kiến chuyện này, có lẽ bọn họ sẽ không bao giờ tin chuyện như thế này lại có thể tồn tại.
- Cuối cùng hắn cũng đã đi, tên gia hỏa này là thứ quỷ quái gì vậy. Nếu không phải còn có thể nói chuyện, giao lưu, đàm phán với hắn, chắc có lẽ tôi đã nghĩ hắn là một con lệ quỷ. Với lại hắn còn chưa đích thân động thủ nhưng Lâm Lạc Mai lại không thể nào hóa giải được đòn công kích của sợi dây thừng kia.
La Tố Nhất thở phào một hơi khi thấy Dương Gian rời đi nhưng lúc này hắn ta đã phải hoài nghi bản thân vì bị đả kích.
Hoàng Phi ở một bên cũng cười khổ đáp lại:
- Đúng thế, tên gia hỏa này thật sự quá mẫn cảm. Chúng ta chỉ định hẹn hắn gặp mặt mà thôi. Vậy mà đã hạ tử thủ, không cho chúng ta bất cứ cơ hội nào. Chuyện linh dị của thành phố Đại Xương kéo dài gần nửa tháng, nghe nói trong đám ngự quỷ nhân có mặt khi đó thì chỉ còn lại một mình Dương Gian sống sót. Loại người có thể sống sót trong tình trạng nghịch cảnh như thế này, trở nên mẫn cảm cũng là điều bình thường. Đúng ra, tôi không nên nghe lời của cậu, cùng Lâm Lạc Mai chạy đến đây kêu tên người ta lúc đêm hôm khuya khoắt. Cái này cũng không phải là quá bất ngờ.
- Chỉ là do tôi cảm thấy việc tiếp xúc trực diện có rêu rao quá. Hiện tại ở trong thành phố Đại Xương, ngoại trừ đám người của Diễn đàn Linh dị chúng ta vẫn còn khá nhiều thế lực ngoại quốc thẩm thấu vào. Chúng ta chỉ dựa vào ưu thế sân nhà nên mới xác định được vị trí của Dương Gian trước bọn họ một bước. Dù sao toàn bộ tin tức có liên quan đến hắn đều bị mã hóa, việc lấy trộm được tin tức của hắn đã gần như là chuyện bất khả thi. Vì vậy nếu chúng ta tiếp tục trì hoãn thêm nữa, chúng ta sẽ trở thành mục tiêu cho đám người kia moi móc tin tức.
Hoàng Phi nói:
- Như vậy có phải là nhiệm vụ của chúng ta bị thất bại rồi không. Ngay cả cơ hội nói chuyện mà chúng ta đều không có.
- Theo tôi thấy chúng ta cũng không cần làm gì cho mất công, người có cấp độ cao như hắn chắc chắc sẽ được tổng bộ của Cảnh sát Quốc tế coi như trọng điểm bồi dưỡng. Cho nên chúng ta không có bất cứ cơ hội nào để mời hắn tham gia vào Diễn đàn Linh dị. Mặc dù chúng ta không mời hắn tham gia được, tuy nhiên việc kết giao bằng hữu với hắn cũng không phải là việc xấu. Chỉ là hiện tại cũng chưa phải là lúc làm việc này.
Lúc này Lâm Lạc Mai bên cạnh cầm cái loa và nói với bọn họ.
- Hai tên phế vật các cậu, chẳng làm được tích sự gì.
La Tố Nhất lập tức nói chuyện với bộ dạng cực kỳ nghiêm túc.
- Chị đại à, chị không thể nói như vậy được. Tác dụng của tôi vẫn rất lớn mà. Chị không thấy, lúc nãy tôi đã sử dụng cái cổ của tôi để ngăn cản một tay của hắn? Điều đó cho thấy cái gì? Điều này cho thấy tôi có khả năng đỡ được một tay của hắn, chỉ là người của chúng ta hơi ít, nếu chúng ta lại tới thêm mấy người. Chắc chắn hắn sẽ không có đủ tay để bóp cổ chúng ta đâu. Cho nên bản lĩnh của tôi vẫn rất lớn. Chị cứ nhìn tên Hoàng Phi này đi. Hắn ta đứng yên ở một bên, ngay cả một cái rắm cũng không đám thả ra. Dương Gian chỉ vừa nhìn hắn một cái mà ngay cả động đậy hắn ta cũng không dám.
Lâm Lạc Mai tiếp tục dùng chiếc loa trong tay khiêu khích hắn ta.
- Phế vật, ha ha, phế vật!
La Tố Nhất nói:
- Nếu chị còn nói như vậy nữa tôi sẽ tức giận đấy.
Chiếc loa kia lập tức lặp lại câu nói kia.
- Phế vật, phế vật, phế vật!
La Tố Nhất lớn tiếng nói:
- Được rồi, tôi thừa nhận tôi là phế vật, được chưa. Nhưng nói đi cũng phải nói lại, trở nên phế vật trước mặt Cảnh sát mắt quỷ cũng không mất mặt cho lắm.
Hoàng Phi nói:
- Không mất mặt, không chết đã may lắm rồi. Mấy người nhìn xung quanh mà xem, thử xem hiện tại chúng ta đang ở đâu?
Lúc này ba người mới chú ý đến khung cảnh xung quanh. Bọn họ lập tức kinh ngạc khi phát hiện ra, không biết từ khi nào ba người đã rời khỏi thành phố Đại Xương. Cũng không biết chỗ này là chỗ quỷ quái nào nữa, xung quanh đều là cây cối, bọn họ không nhìn thấy bất cứ ánh đèn nào ở xung quanh.
Sau khi chạy một vòng, bọn họ mới phát hiện ra, bọn bọ đang ở khu vực ngoại ô của thành phố Đại Xương.
Hoàng Phi có chút sợ sệt nói:
- Có lẽ, lúc nãy tên Dương Gian kia đã có ý định sẽ giết chết ba người chúng ta rồi. Ngay cả mộ địa cũng đã chọn tốt. Việc hắn đưa chúng ta đi ra ngoài thành phố Đại Xương là cân nhắc đến việc những con lệ quỷ sẽ chạy ra khi chúng ta chết. Cho nên hắn đã chuẩn bị sẵn sàng, không cho những con lệ quỷ của chúng ta có cơ hội gây chuyện trong thành phố.
Nhìn qua vị trí mà Dương Gian vừa mới ngồi lúc nãy, chỗ đó căn bản không phải là ghế đá, chỉ là một khúc gỗ nằm trên mặt đất.