Khủng Bố Sống Lại

Chương 464: Diễn Đàn Linh Dị




Sau khi nói xong, hắn lập tức bóp nát điện thoại và vứt trên mặt đất.

Đây là nói chuyện à?

Chẳng những Hoàng Phi trợn tròn, mà ngay cả La Tố Nhất cũng phải mở to hai mắt, dù hiện tại hắn ta đang bị bóp cổ không thể nhúc nhích được.

Dương Gian không nói thêm lời nào, hắn chỉ xách La Tố Nhất và đi về phía trước mấy bước. Sau đó đưa tay chụp vào một sợi dây thừng ở gần đó và cất đi.

Sau một giây, vô số sợi dây thừng đang rủ xuống ở bên trong quỷ vực lập tức biến mất. Chỉ trong chốc lát đó, vô số sợi dây thừng tựa như ảo giác vậy, chúng biến mất không thấy gì nữa.

Lâm Lạc Mai bị quỷ dây thừng treo cổ xém chết. Sau khi mấy sợi dây thừng kia biến mất, cô ta lập tức té trên mặt đất. Đầu của cô ta choáng váng mất một lúc.

Mà giờ phút này, ở trên tầng cao nhất của tòa nhà Thiên Ma, thành phố Đại Hải, bên trong một căn phòng họp, một người thanh niên mặc quần áo thường ngày, tuổi chừng hai mươi. Hắn ta tên là Diệp Chân, là quản lý của Diễn đàn Linh dị. Sau khi nhận được cú điện thoại này, hắn ta cũng có chút giật mình.

Vốn dĩ hắn ta còn tưởng là do đám người La Tố Nhất ở bên kia nhận được thông tin gì mới gọi điện thông báo cho hắn ta. Không nghĩ tới vừa mới nhận điện thoại còn chưa kịp nói gì đã bị một âm thanh lạ lẫm chặn ngang. Hơn nữa người này còn tự xưng là Cảnh sát Quốc tế.

Diệp Chân nhíu mày suy tư.

"Mấy người kia đang làm cái gì vậy? Vì sao tên Dương Gian này vừa mới mở miệng ra đã đòi mình một tỷ. Không có đầu không có đuôi gì hết, có phải hắn đang uy hiếp mình không vậy?"

Một người đàn ông trung niên ở bên cạnh mặc bộ đồ vest trầm giọng nói:

- Thăm dò, chắc chắn đây là sự thăm dò của Cảnh sát mắt quỷ Dương Gian đối với Diễn đàn Linh dị của chúng ta.

Diệp Chân hỏi:

- Như vậy là sao?

- Trong lời nó của Dương Gian đã tiết lộ cho chúng ta ba thông tin. Đầu tiên chính là ba người La Tố Nhất, Lâm Lạc Mai, Hoàng Phi đã rơi vào tay hắn. Thứ hai là một tỷ. Cái thứ ba là trong vòng mười phút gửi tiền cho hắn nhưng hắn lại không cho chúng ta biết số thẻ ngân hàng.

Diệp Chân nói:

- Cho nên tôi mới cảm thấy đầu của tên Dương Gian này có vấn đề. Chắc chắn là hắn đang khiêu khích chúng ta. Hắn dám đụng đến người của chúng ta, như vậy chúng ta sẽ không thể nào bỏ qua cho hắn được. Đặt cho tôi một tấm vé máy bay đi thành phố Đại Xương, ngày mai tôi sẽ qua đó trực tiếp xử lý hắn.

Khóe miệng người đàn ông trung niên này giật giật mấy cái, có mà đầu óc của cậu có vấn đề thì có.

Thế nhưng ông ta không dám nói ra mấy lời đó được, ông ta nghiêm túc giải thích cho hắn ta hiểu:

- Tên Dương Gian này đúng là cực kỳ thông minh. Mà cũng đúng thôi, có thể trổ hết tài năng giải quyết xong chuyện linh dị cấp S ở phân khu Châu Á đâu có một ai là nhân vật đơn giản đâu. Hắn mở miệng báo ra cái giá một tỷ, đó chính là muốn thăm dò tài lực của chúng ta, mấy thế lực nhỏ sẽ không thể nào xuất ra được một tỷ trong vòng 10 phút đâu. Tiếp đó hắn bảo chúng ta phải chuyển khoản cho hắn nhưng lại không báo số tài khoản cho chúng ta biết, đây cũng là một loại khảo nghiệm đối với chúng ta. Dù có đủ tiền, chúng ta cũng cần phải có đủ năng lực để điều tra ra số tài khoản ngân hàng của hắn mới được.

- Mà ba người trong tay của hắn chính là thẻ đánh bạc của cậu ta. Nếu chúng ta không tiếp nhận nổi ván này, Dương Gian sẽ cho rằng chúng ta chỉ là tiểu thế lực bất nhập lưu mà thôi. Khi đó hắn sẽ không cần cố kỵ gì nữa mà ra tay giết chết ba người Hoàng Phi, La Tố Nhất và Lâm Lạc Mai.

- Ngược lại, nếu chúng ta hoàn thành được yêu cầu của hắn, như vậy Dương Gian sẽ thả ba người kia ra. Dù sao có thể hoàn thành hết ba yêu cầu của cậu ta chỉ trong vòng 10 phút đều là những thế lực có phân lượng. Ngay cả khi hiện tại hắn đã là người đứng đầu trong vòng tròn của ngự quỷ nhân, Cảnh sát mắt quỷ cũng không muốn đắc tội chúng ta chỉ vì chút chuyện nhỏ như vậy.

- Cho nên, tiền chỉ là một cái cớ, điều quan trọng vẫn là hiển lộ ra thực lực của chúng ta. Đương nhiên, chúng ta vẫn phải nể mặt Cảnh sát mắt quỷ một chút. Dù sao chúng ta cũng chạy đến địa bàn của người ta quấy rầy, nếu không biểu hiện ra cho người ta nhìn một chút thì không thể ổn thỏa được.

Xuyên qua lớp kính cửa sổ, Diệp Chân đưa mắt nhìn về phía những ánh đèn sáng chói của thành phố lớn. Nhịn không được cảm khái:

- Nghe anh nói như vậy. Quả nhiên tên Dương Gian này có được phong phạm của kiêu hùng một phương. Tôi cực kỳ thích hắn, việc tiêu diệt coi như bỏ qua, tôi muốn kết giao với người như hắn. Tranh thủ thời gian chuyển tiền. Nhưng anh phải nhớ kỹ, tôi làm như thế không phải là vì tôi sợ hắn. Anh cũng biết mà, trước kia chúng ta là vô địch thủ.