Khủng Bố Sống Lại

Chương 43: Điện Thoại Trong Đầu Reo Lên




- Bởi vì nếu như chậm cũng chỉ khiến San San phải chết mà là con sẽ chết. Con cũng không còn sống được lâu nữa đâu, vẫn còn phải phụng dưỡng mẹ con nữa, kiếm chút tiền này của chú là con dùng tính mạng của mình để đổi. Nếu chậm chân, muốn tìm được người giúp thì cũng sẽ có nhưng không phải chỉ là chút tiền đó có thể mời người ta giúp. Ngoài ra sau này chú cũng không cần gọi số này nữa, cứ gọi trực tiếp di động của con đi, cái di động kia nói chuyện không có mất tiền.

Nói xong, hắn liền nói ra số điện thoại vệ tinh của Chu Chính cho Vương Bân nghe xong, sau đó trực tiếp cúp máy.

Ông chủ tiệm thấy hắn nói chuyện xong liền hỏi:

- Anh bạn trẻ, toàn bộ điện thoại của ngươi ta mua 5 ngàn đồng.

Năm nghìn?

Dương Gian liền buông điện thoại xuống nhíu mày hỏi:

- Sao ít như thế? Ông chủ có phải đùa tôi hay không.

Ông chủ tiện nói:

- Máy cái điện thoại của cậu cũng không có đắt lắm, giống như cái điện thoại này của hãng Apple này chắc chắn là giả. Nếu không tin tôi chỉ cho cậu xem.

Nói xong liền lấy chiếc điện thoại gỡ ra, quả nhiên bên trong là giả.

Giả?

Tên gian thương chó má này.

Điện thoại của Trương Vĩ thật giả sao hắn lại không biết cơ chứ.

Mặt Dương Gian liền trầm xuống:

- Ông chủ, lúc nãy ngươi nhân lúc ta gọi điện thoại đã tráo đổi chiếc điện thoại này chứ gì.

- Tôi là người làm ăn, coi trọng nhất là chữ tín, sao có thể làm ra loại chuyện như thê này cơ chứ. Chiếc điện thoại này của cậu rõ ràng là giả, nếu như cậu không muốn bán thì có thể cầm lại, mặt khác mấy chiếc điện thoại kia tôi cũng không mua nữa.

Ông chủ tiệm tỏ ra không có liên quan gì cả, lập tức thay đổi thái độ, phất tay muốn đuổi Dương Gian đi.

Dương Gian tiến lên túm lấy cổ áo ông ta, đôi mắt phát ra ánh sáng màu đỏ quỷ di, lạnh lùng nói:

- Đây là loại gian thương như ông muốn tìm đường chết hay sao? Muốn chết thì cứ nói một câu, tôi liền cho ông toại nguyện, lừa ai không lừa lại dám lừa đến trên đầu tôi.

Ông chủ tiệm nhìn thấy ánh mắt của Dương Gian cũng bắt đầu hoảng sợ.

Đây là ánh mắt của con người hay sao?

Lạnh lùng, không có cảm tình, khiến người ta khi nhìn vào liền có một cảm giác sợ hãi cùng quỷ dị.

….

Ông chủ tiệm sửa chữa điện thoại bị ánh mắt giống như ma quỷ của Dương Gian dọa cho sợ.

Nhưng rất nhanh ông ta lại tỏ ra mạnh miệng đẩy Dương Gian ra và hét lên:

- Như thế thì sao nào, chẳng lẽ cậu còn muốn đánh tôi? Cậu có tin tôi liền báo cảnh sát hay không, tôi thấy cậu chẳng khác nào một tên ăn trộm, muốn ở chỗ tôi phi tang lại còn dám đánh người. Nếu không muốn tôi nói ra chuyện này hãy chạy nhanh đi, mang theo mấy cái điện thoại nát này của cậu đi luôn, nếu không liền cho cậu vào tù ngồi, cậu thật sự cho rằng tôi sợ cậu sao.

- Mọi người mau đến đây mà coi, tên này đang ở chỗ của tôi bán đồ ăn cắp, báo cảnh sát gô cổ hắn lại đi.

Chẳng những muốn lừa lấy điện thoại của Dương Gian còn muốn cắn trả một phát.

Có một vài người ở xung quanh được tiếng kêu của ông ta đều nhìn sang phía bên này.

Lúc này Dương Gian cũng đã hiểu được mức độ độc ác của ông ta có bao nhiêu.

- Ông chủ à, ông đã muốn chết đến như thế thì cũng đừng có trách tôi độc ác, nếu như ông thích điện thoại của tôi đến thế, tôi sẽ tặng cho ông một cái.

Hắn vừa nói vừa lộ ra nụ cười lạnh như băng.

Không nói thêm câu thứ hai, hắn lập tức cầm lấy một chiếc điện thoại di động ném về phía đầu tên gian thương, con mắt trên mu bàn tay hắn mở ra ngay tức khắc khiến bàn tay bao phủ bởi ánh sáng màu đỏ.

- Lạch cạch ~!

Tay Dương Gian chụp vào gáy ông ta nhưng khi thu tay lại, chiếc điện thoại lúc trước hắn cầm trong tay liền biến mất đâu không có thấy nữa.

Tên gian thương này tỏ vẻ giận dữ, cầm điện thoại ra định báo cảnh sát:

- Cậu lại dám đánh người? Hiện tại tôi lập tức báo cảnh sát, cậu cứ chờ đó, có gan thì đừng có chạy.

Thế nhưng cuối cùng ông vẫn là có tật giật mình cho nên chỉ có bấm số chứ cũng không có gọi.

Nếu như cảnh sát điều tra ra cửa hàng ông ta treo đầu dê bán thịt chó, người vào tù cũng không phải là cậu thanh niên này mà chính là mình.

Dương Gian nói:

- Ông cứ tự nhiên mà báo cảnh sát đi, đúng lúc tôi cũng cần gọi điện thoại đây.

Nói xong hắn lấy điện thoại bấm một dãy số, sau đó nhấn nút gọi.

Chỉ chốc lát liền gọi được.

"Ngồi ngắm trăng, anh liền nhớ đến em....."

Đột nhiên một tiếng chuông di động vang lên quanh quẩn bên trong cửa tiệm.

Mà vị trí tiếng chuông di dộng không phải phát ra từ trên người Dương Gian, cũng không phát ra từ mấy chiếc di động đang để ở trên quầy mà ở trong đầu tên gian thương.

- A~! !

Lúc này tên gian thương kêu lên một tiếng, ông ta đau đớn đến nỗi phải ngã trên mặt đất, toàn thân run rẩy, sau đó từ mũi, mắt, miệng máu bắt đầu chảy.

Ông ta có cảm giác đầu mình sắp bị nổ tung.

Chỉ chốc lát, Dương Gian liền tắt điện thoại, sau đó lấy bút viết số tài khoản ngân hàng của mình lên tờ giấy:

- Tôi ra giá cái điện thoại đó là 1 vạn, 10 phút sau ông phải chuyển tiền cho tôi. Nếu như tiền còn không có chuyển thì tiếng chuông điện thoại còn vang lên nữa, mặt khác tôi cũng ghi cả số điện thoại của tôi trong đó, khi nào ông muốn lấy cái điện thoại ở trong đầu ra thì gọi cho tôi.

Nói xong, hắn lập tức lấy điện thoại bỏ vào túi, đeo lên lưng và đi ra khỏi tiệm sửa chữa.

Dám lừa hắn?

Hắn sẽ cho loại gian thương như tên này nếm mùi đau khổ.

Sau khi Dương Gian đi được một lát, ông ta mới bắt đầu đứng dậy, trên mặt mũi dính đầy máu, trông mặt ông ta rất sợ hãi.

Gian thương sờ lên đầu, ông ta cảm giác được trong đầu mình có thêm một thứ gì đó bị người khác cứng rắn nhét vào.

Đầu rất đau đớn, rất khó chịu, cứ như muốn mở đầu mình ra để lấy nó ra...

Tên gian thương ngẩng đầu nhìn ra bên ngoài cũng không thấy tên tiểu tử bán điện thoại di động đâu nữa.

Bên trên quầy hàng còn có một tờ giấy, bên trong ghi lại số điện thoại và số tài khoản ngân hàng.

Một vạn đồng?

Trong vong 10 phút phải chuyển 1 vạn đồng cho người kia, nếu không tiếng chuông điện thoại sẽ lại tiếp tục vang lên.

Ông ta cũng không hề muốn chịu đựng lại loại đau đớn như muốn nứt đầu kia một lần nào nữa, thế là ông cầm lấy điện thoại vội vàng chuyển vào số tài khoản kia một vạn đồng.

Nhưng lúc xác nhận chuyển tiền thì gian thương lại bắt đầu có chút do dự.

Nếu lỡ cậu ta lừa mình thì sao?

Nếu như lúc nãy chỉ là trùng hợp, ngoài ý muốn mà thôi.

Vậy mình chuyển một vạn đồng chẳng phải là coi như hôm nay mình lỗ hay sao.

Không được, không được, không thể chuyển tiền được.

Ông ta nuốt nước miếng, ngồi xuống rồi nghỉ ngơi một lát, tuy vẫn cảm thấy bên trong đầu mình còn thứ gì đó mắc kẹt bên trong nhưng so với lúc nãy đã đỡ hơn nhiều rồi.

Chút nữa phải đi bệnh viện kiểm tra một chút nhưng mà chỉ 10 phút sau.

Đang đi ở ngã tư đường, Dương Gian thấy điện thoại cũng không có báo mình đã nhận được tiền nên không chút do dự cầm điện thoại gọi đến số lúc nãy.