Tào Duyên Hoa ổn định lại tinh thần.
- Mọi người ngồi xuống cả đi. Một phút sau bắt đầu cuộc họp. Cuộc họp lần này chỉ được phép thu âm lại một phần, đồng thời sẽ do đích thân tôi cất giữ.
Nói xong, ông ta lập tức lấy ra một chiếc bút máy và bắt đầu ghi âm.
Sau khi chỗ này đã xác định bắt đầu cuộc họp, phía bên kia bên kia Lưu Tiểu Vũ lập tức thông báo cho Dương Gian.
- Ba mươi giây sau cuộc họp sẽ bắt đầu, bên chỗ cậu không có chuyện gì chứ?
Dương Gian nói:
- Không có chuyện gì.
Ba mươi giây trôi qua rất nhanh, đường truyền liên lạc với điện thoại của hắn bị ngắt một lát, sau đó nó được kết nối trở lại.
Trong phòng chỉ huy, Tào Duyên Hoa mở miệng nói:
- Tôi là Phó bộ trưởng của tổng bộ cục Cảnh sát Quốc tế, Tào Duyên Hoa. Hiện tại tôi là người phụ trách chính về chuyện linh dị của quỷ chết đói. Cảnh sát Dương, lần này cậu muốn tổ chức cuộc họp qua điện thoại là để thảo luận về vấn đề sinh tử tồn vong của thành phố Đại Xương. Vậy xin hỏi chuyện này là như thế nào?
Nghe được âm thanh truyền đến từ trong điện thoại, ngay lập tức Vương Tiểu Minh hơi sững sờ một chút.
Bởi vì hắn ta cũng không hề nhận được bất cứ tin tức nào có liên quan đến chuyện này.
Dương Gian nói:
- Nếu nghiêm túc mà nói thì chuyện này cũng không sai. Chỉ có một ít thứ tôi cần phải xác nhận lại một chút. Dù sao tôi cũng là một vị Cảnh sát Quốc tế, tôi không thể nào làm việc một cách tùy tiện và bậy bạ theo ý của tôi được. Cho nên tôi muốn cùng mọi người tham khảo một chút.
Tào Duyên Hoa nói:
- Tham khảo về chuyện gì?
Dương Gian nói:
- Ngay từ đầu tôi cũng đã nói rồi, nếu muốn xử lý được chuyện linh dị của thành phố Đại Xương chúng ta phải cần đến hai điều điều kiện tiên quyết. Thế nhưng hiện tại chúng ta không thế đáp ứng được hai điều kiện đó. Về tư liệu cụ thể thì trong hồ sơ cũng sẽ có ghi lại, cho nên chắc mấy nguời đã biết được nó là gì rồi.
Bất chợt ở trong điện thoại truyền đến một âm thanh của một ông lão nào đó vô cùng mạch lạc.
- Là hai điều kiện gì vậy? Nếu có thể giải quyết được thì bên phía chúng tôi sẽ xử lý nó giúp cậu. Còn nếu không giải quyết được thì chúng tôi cũng sẽ cố gắng tìm cách hỗ trợ cậu. Cậu chỉ cần đảm bảo thành phố Đại Xương không xảy ra chuyện là được.
Dương Gian nói:
- Ông nào vừa nói chuyện đó? Đã cái gì cũng không biết thì còn chui vào trong cuộc họp này làm cái gì? Sao không về nhà tập dưỡng sinh đi cho khỏe người.
Nghe hắn nói như vậy, nhất thời ở trong phòng chỉ huy, mấy người Tào Duyên Hoa, Triệu Kiến Quốc đều toát mồ hôi lạnh đầy trên trán. Lý Quân ở một bên cũng không nhịn được, khóe miệng phải nhích mấy cái.
Ngay lập tức ông lão kia liền nổi nóng, hiển nhiên đây là một vị thủ trưởng nào đó có tính tình khá nóng nảy.
- Tiểu gia hỏa, cậu nên khách khí một chút. Nếu không phải hiện tại đang là thời khắc quan trọng thì đối với những câu cậu vừa nói với lão tử. Lão tử sẽ trực tiếp đánh chết cậu.
Dương Gian nói:
- Ông định bắn tôi à? Nghe giọng của ông chắc cũng cao tuổi rồi nhỉ, không biết ông còn cầm nổi súng nữa không vậy? Với lại có bộ luật nào quy định mắng chửi người khác sẽ bị xử bắn không? Việc ông có thể tham gia vào cuộc họp lần này thì có lẽ chức vụ của ông cũng rất lớn. Thế mà ông còn không biết đến việc giết người là phạm pháp. Vậy mà còn có thể mở miệng ra để nói mấy câu đó.
- Bộ trưởng Tào Duyên Hoa, tôi không muốn nói chuyện với ông ta, đá ông ta ra khỏi cuộc họp đi.
-...
Giờ phút này trong phòng chỉ huy, trên trán Tào Duyên Hoa đổ mồ hôi ngày càng nhiều, có lẽ hiện tại sợ rằng cậu còn chưa biết được người mà cậu vừa mắng là ai phải không?
Dường như ông lão kia là Thủ trưởng của quân khu nào đó.
- Giỏi, giỏi lắm. Tiểu tử, nếu cậu có gan thì đến quân khu của lão tử xem, nếu lão tử không thu thập cậu thì lão tử sẽ là con của cậu.
Ngay lập tức có một người khác lên tiếng muốn ngăn lại cuộc cãi cõ vô nghĩa này.
- Khụ khụ, được rồi, lão Lý, ông nên khiêm tốn một chút, cũng không chịu nhìn xem lúc này là lúc nào rồi. Là Dương Gian đúng không? Cậu cứ nói tiếp đi, chúng tôi đang lắng nghe đây.
Người gọi là lão Lý kia dường như cũng đã nuốt xuống cục tức này, không tiếp tục tranh chấp với hắn nữa.
Dương Gian nói:
- Lúc nãy tôi nói đến đâu rồi nhỉ? Cãi nhau lại quên mất tiêu rồi.
Vương Tiểu Minh lập tức tiếp lời:
- Giải quyết chuyện linh dị của thành phố Đại Xương cần có đủ hai điều kiện tiên quyết là tiếp xúc và giam giữ. Nếu cứ tiếp xúc trực tiếp với quỷ đầu nguồn sẽ là một việc vô cùng nguy hiểm. Cho nên cần phải chuẩn bị một số biện pháp bảo vệ, nếu có quỷ nến thì tốt rồi. Tiếc là lần tiếp xúc trước với quỷ anh giai đoạn thứ tư đã xài hết mất rồi, hiện tại không còn nữa.
Dương Gian nói:
- Điều kiện này tôi có thể xử lý được. Việc này tôi đã nói với Vương Tiểu Minh trước đó rồi, nhưng tôi cũng chỉ nắm chắc có 20%. Mà một khi thất bại tôi sẽ chết, nhưng tôi vẫn muốn thử một lần.
Ngay lập tức người gọi là lão Lý kia lại lên tiếng:
- Chỉ bằng câu nói này của cậu, chàng trai trẻ, tôi xin phép được rút lại lời nói lúc nãy. Nếu cậu có thể đến quân khu của tôi, tôi sẽ mời cậu uống trà, không, là uống rượu, chúng ta không say không về.
Dương Gian nói:
- Tào bộ trưởng, sao lão ta vẫn còn ở đây, không phải là tôi đã bảo ông là đá ông ta đi rồi sao? Ông ta không hiểu mô tê gì hết, đã vậy còn ở chỗ này nói nhăng nói cuội cái gì thế chứ.
Lão Lý lại tiếp tục mắng.
- Sau khi uống rượu xong, lão tử sẽ lại xử bắn cậu.