Khủng Bố Sống Lại

Chương 403: Thích "Chân" Nào?




Ánh mắt Dương Gian đã có chút trốn tránh:

- Anh đúng là người cực kỳ vĩ đại, thiếu chút nữa tôi đã thật sự cảm động. Thật ra tôi không hề lừa anh. Mặc dù tôi có một ít bí mật, nhưng những cái đó không cách nào để thay đổi cục diện này cả. Giống như những gì anh đã nói khi hành động kia của chúng ta bị thất bại. Chúng ta đã thua. Bởi vì muốn xử lý được chuyện linh dị này cần phải có hai điều kiện.

Vương Tiểu Minh hỏi:

- Cậu đã đáp ứng được điều kiện nào rồi?

Dương Gian suy nghĩ một chút, rồi nói:

- Hiện tại tôi chỉ có thể miễn cưỡng tiếp xúc với nó một lần. Nhưng cần chuẩn bị một số thứ, mặc dù thế, việc chuẩn bị của tôi vẫn cực kỳ nguy hiểm. Đại khái tỷ lệ thành công chỉ có khoảng từ 10% đến 20% mà thôi, đó chỉ là suy đoán của tôi. Nhưng nếu công cuộc chuẩn bị của tôi thất bại tôi sẽ chết. Còn điều kiện thứ hai thì ai đến xử lý đây? Ha ha, thứ kia không phải con quỷ bình thường đâu. Chúng ta không thể nào cầm mấy tấm lá vàng chạy đến quấn vài lớp là được. Nếu không hạn chế thứ kia sẽ không có cách nào giam giữ nó được.

Vương Tiểu Minh nói:

- Chúng ta có thể thử dụ nó vào trong phòng an toàn.

Dương Gian lập tức từ chối mà không cần suy nghĩ chút nào:

- Tôi cự tuyệt phương án đó. Tôi đã lộ ra cho anh nhiều thứ như thế cũng đã là cố gắng cho tòa thành thị này lắm rồi. Anh nghĩ tôi không muốn xử lý chuyện này hay sao? Anh đừng quên quỷ anh giai đoạn thứ tư cũng là tôi liều mạng nhốt nó lại. Nếu anh không tìm được cách để thỏa mãn điều kiện thứ hai tôi sẽ không tiến hành nữa. Có điều anh đừng đánh chủ ý đến căn phòng an toàn kia. Nếu anh cố chấp muốn sử dụng nó, tôi sẽ giết anh.

Hắn lập tức rút súng ra rồi đặt lên bàn máy tính.

Trương Vĩ đứng bên cạnh thấy Dương Gian đặt khẩu súng xuống nhưng nòng súng lại chỉa về phía hắn ta. Vì thế cẩn thận từng li từng tí dịch nòng súng nhắm về phía Vương Tiểu Minh, lỡ súng bị cướp cò thì toi.

Vương Tiểu Minh trầm mặc một lát, sau đó quay người rời khỏi phòng máy tính.

Ánh mắt Dương Gian khẽ nhúc nhích, hắn nói với điện thoại:

- Lưu Tiểu Vũ, cô không ngủ đó chứ. Nãy đến giờ cô nghe hết rồi chứ. Hiện tại tôi cho cô ba danh ngạch trong phòng an toàn. Cô giúp tôi tìm hai người cảnh sát có kinh nghiệm. Nhiệm vụ của bọn họ là canh chừng Vương Tiểu Minh 24/24. Ngoài trừ ăn ngủ nghỉ ra, tôi sẽ không cho phép hắn ta làm bất cứ chuyện gì. Còn danh ngạch thừa kia do cô sắp xếp. Nếu trong thời điểm mấu chốt hắn ta lại gây sự, có lẽ tôi sẽ không nhịn được mà phạm phải sai lầm.

Lưu Tiểu Vũ nói:

- Tôi hiểu rồi, cho tôi 30 phút, tôi sẽ kiếm người cho cậu. Tôi cam đoan sẽ không để cho giáo sư Vương làm loạn đâu.

Dương Gian nói:

- Cô không cần phải cam đoan với tôi. Dù sao nếu cô không làm được thì tôi sẽ giết hắn ta ngay lập tức.

-...

Lưu Tiểu Vũ nghe được giọng điệu của hắn, lập tức cảm thấy có chút đau đầu.

Tên Dương Gian này vẫn cứ tùy tiện như vậy, nhìn cậu ta chẳng khác gì một đứa bé.

Đối với Dương Gian mà nói, người dám đánh chủ ý lên sự an toàn của người nhà và thân thích hắn thì đừng nói Vương Tiểu Minh chỉ là một giáo sư nổi danh toàn thế giới. Mà ngay cả thiên vương lão tử hắn cũng dám liều mạng.

Có thể hắn không sợ chết, hắn không quá coi trọng phòng an toàn nhưng Dương Gian tuyệt đối không phá hỏng đường lùi của bản thân.

Một khi kế hoạch không thành công, vậy chẳng phải toàn bộ mọi người sẽ chôn cùng tên điên Vương Tiểu Minh kia sao?

Đây là một vụ mua bán không có lời.

Quên mình vì đại cục là hành động của thánh mẫu, không phải của ngự quỷ nhân.

Đúng lúc này, Dương Gian đột nhiên nhận được một đoạn tin nhắn từ chiếc điện thoại di động khác. Khi nhìn thấy nội dung của tin nhắn kia thì sắc mặt của Dương Gian trở nên hơi khó chịu.

Giang Diễm tỏ ra cực kỳ ủng hộ đối với hành động của Dương Gian.

- Cậu phải cứng rắn lên, không nên nghe tên giáo sư Vương kia. Tôi cảm thấy hắn ta sẽ hại chết chúng ta.

Trương Vĩ thở dài một hơi rồi nói:

- Tôi cứ nghĩ chỉ cần có máy tính là bản thân có thể sống được cho đến hết đời. Nhưng hiện tại xem ra ý nghĩ kia của tôi có chút ngây thơ. Hiện tại không có điện thì máy tính làm được gì. Thôi, tôi thấy bản thân vẫn nên ra ngoài chơi súng lục. Đại ca, cậu muốn chơi không? Tôi sẽ cho cậu thấy kỹ thuật bắn hai khẩu bằng hai tay mà tôi vừa luyện được.

Dương Gian để điện thoại di động xuống, sau đó nhíu mày và nói:

- Tôi phải đi ra ngoài một chút.

Giang Diễm có chút sợ hãi:

- Ở thời điểm như vậy mà cậu còn muốn chạy ra ngoài.

Dương Gian nói:

- Thử đóng vai chúa một lần xem sao. Đúng rồi, khi tôi không có ở chỗ này, nếu có chuyện gì xảy ra thì cứ chạy đến kiếm Trương Hàn. Ngoài ra đừng để Vương Tiểu Minh mò lên tầng 5. Nếu hắn ta cứ nằng nặc đòi lên đó, Trương Vĩ, cậu dùng súng bắn gãy chân hắn ta cho tôi.

Trương Vĩ hỏi:

- Cậu cứ yên tâm đi, giao cho tôi là được. Đúng rồi, tôi muốn hỏi một chút, nếu bắn thì tôi nên bắn chân nào của hắn ta đây?

Dương Gian nghĩ nghĩ một lát, sau đó nói:

- Chân nào cũng được hết. Cái đó do cậu quyết định, cậu thích chân nào thì bắn chân đó.