Nhưng có một điều tất yếu mà những người sống sót phải làm chính là tiếp tục suy nghĩ ra cách để cố gắng sống sót tiếp.
Bên trong tiểu khu Quan Giang, có thể nói là Trương Hiển Quý đã dốc hết vốn liếng chỉ để xây dựng được phòng an toàn. Vì lưu lại công nhân làm việc mà ông ta đã không tiếc khi tăng tiền lương lên một vạn một ngày.
Thế nhưng với cái giá đó mà vẫn không có cách nào ngăn cản được những người công nhân kia bỏ việc nên tiến độ của công trình càng ngày càng chậm.
Điều đáng ăn mừng duy nhất chính là tiểu khu này không hề có quỷ xuất hiện.
Nếu không, có lẽ toàn bộ công nhân còn lại cũng đã chạy mất dép rồi, đến khi đó căn phòng an toàn kia đừng hòng mà mong hoàn thành được.
Nhưng vốn là nhân vật mấu chốt, vậy mà lúc này Dương Gian lại vẫn bình chân như vại, không có chút lo lắng nào hết. Thậm chí hắn còn không thèm quan tâm đến việc công trình kia có hoàn thành hay không nữa. Ngoài ra hắn còn không thèm quan tâm đến tình trạng hiện tại của thành phố Đại Xương như thế nào.
Hiện tại đang là thời khắc sinh tử tồn vong, thế nhưng hắn lại ngồi trong phòng vọc máy tính.
- Đại ca, bên trái, cậu vòng qua bên trái đi. Công qua hướng đó, đúng rồi, nhanh, nhanh bắn tên kia đi. Tôi đã xử lý ba tên rồi, nếu không phải chị đại Giang ném cho tôi một quả lựu đạn khiến tôi bị nocks thì tôi sẽ làm gỏi mấy thằng nhóc này ngay.
- Trời ơi, chị đại Giang, chị nằm sấp ở chỗ đó làm gì, sao không tranh thủ thời gian cứu tôi đi, mau cứu tôi nhanh lên.
Giờ phút này Trương Vĩ đang la hét, hắn ta đang gánh Dương Gian và Giang Diễm đi ăn gà, tinh thần cực kỳ mệt mỏi.
Trước kia chỉ có một mình Dương Gian còn tạm tạm một chút, dù sao hắn cũng biết được một chút về trò chơi này. Thế nhưng hiện tại chị đại Giang này lại là một cục u ác tính chính hiệu, ngay cả lựu đạn mà còn ném xuống dưới chân.
- Bình tĩnh đi, từ từ, gần đây tôi đã tập bắn súng nên xử lý tên kia dễ dàng ấy mà.
Dương Gian nhấn phím, giữ vững chuột, sau đó công lên trước. Kết quả là hắn vừa ló đầu ra ngoài thì đã nằm sấp trên mặt đất, Giang Diễm đang nằm cũng nằm luôn không dậy được nữa.
Trò chơi kết thúc, hình chuyển sang màu xám.
? ??
Giang Diễm nói:
- Vì sao tôi chết rồi?
Trương Vĩ chứng kiến hết một màn vừa rồi, nhất thời chửi ầm lên.
- CMN, thằng con hoang chết tiệt này, thế mà nằm canh lâu vậy. Tôi còn tưởng là cao thủ gì đó chứ, đại ca, cậu có cách gì để truy tung theo mạng internet không. Chúng ta qua đó xử lý tên chó chết này...
Thế nhưng hắn ta còn chưa nói xong.
Đột nhiên màn hình nháy một cái, sau đó tắt.
Đồng thời toàn bộ đèn ở trong phòng cũng tắt theo.
- A! Có quỷ.
Giang Diễm sợ hãi thét to một tiếng, sau đó lập tức chạy đến và núp sau lưng của Dương Gian.
Trương Vĩ nói:
- Nhất định là mất điện rồi, đại ca, có phải là cậu chưa trả tiền điện tháng này đó chứ?
Dương Gian nói:
- Tôi cũng không rõ lắm, để tôi tìm hiểu xem sao.
Kết quả rất rõ ràng, chuyện này cũng không phải là do hắn chưa nộp tiền điện. Nguyên nhân chính là do trạm điện của thành phố đã xảy ra vấn đề, chỉ sợ sau khi trạm điện bị cắt sẽ rất khó để mở lại lần nữa.
Xem ra mức độ ảnh hưởng của chuyện linh dị đã càng ngày càng lớn rồi.
Rất nhanh, Vương Tiểu Minh đi tới, hắn ta thấy ba người thì nhíu mày một chút, sau đó nói:
- Hiện tại là lúc nào rồi mà cậu vẫn còn tâm trạng để chơi game.
Dương Gian bỏ tai nghe xuống và nói:
- Cái này gọi là tìm niềm vui trong cuộc sống khổ cực. Mà thôi, loại người như anh sẽ không có cách nào hiểu được đâu. Đúng rồi, anh đến tìm tôi làm gì vậy?
Vương Tiểu Minh bình tĩnh nói:
- Ngay vừa rồi, trung tâm thành phố Đại Xương đã bị luân hãm. Ở đó xuất hiện quỷ anh, mà số lượng của nó... cực kỳ nhiều.
Dương Gian nói:
- Anh nói chuyện đó với tôi làm gì? Ngay từ đầu chúng ta cũng đã biết được số lượng quỷ anh sẽ là cực kỳ nhiều rồi mà.
Vương Tiểu Minh nói:
- Cậu là Cảnh sát Quốc tế của thành phố Đại Xương, việc này là trách nhiệm của cậu. Hơn nữa chẳng lẽ cậu không hiểu được việc quỷ anh tập trung lại một chỗ sẽ có ý nghĩa như thế nào ư?
- Đương nhiên là tôi biết tôi là Cảnh sát Quốc tế của thành phố Đại Xương, tôi cũng biết được đó là trách nhiệm của tôi. Nhưng điều đó cũng không có nghĩa là tôi phải đi chịu chết. Với lại tôi cũng hiểu được tình hình hiện tại như thế nào rồi.
Dương Gian chân thành nói tiếp:
- Trước đó, quỷ anh chỉ có thể ẩn nấp, lẩn trốn, bọn chúng chỉ giết người một cách vụng trộm. Nhưng vì sao hiện tại bọn chúng lại chủ động xông ra ngoài, nếu tôi đoán không sai thì có lẽ là do con quỷ đầu nguồn kia muốn tiến hành thu hoạch toàn bộ thành phố. Từ một mối nguy hiểm tiềm ẩn, sau đó diễn biến thành một trận tai nạn lớn. Đây không phải là một quy luật phát triển bình thường hay sao? Cũng chính vì nghĩ đến chuyện này cho nên tôi mới xây dựng phòng an toàn.
Bởi vì không có Cảnh sát Quốc tế hạn chết nên con quỷ đầu nguồn này không cần kiêng nể gì hết mà được tự do trưởng thành.
Lại thêm việc con quỷ đầu nguồn kia có khả năng diễn sinh ra nhiều quỷ anh như thế này. Ngay từ đầu có thể đoán được bộ dạng sau này của thành phố này rồi chứ không cần đợi đến giờ mới biết.
Chỉ là diễn biến của chuyện này có chút nhanh.
Mặt Vương Tiểu Minh tối sầm lại:
- Phòng an toàn chỉ có thể bảo vệ được tối đa mười mấy người mà thôi, cứ cho là cố lắm thì cũng chỉ được tầm hai mươi người. Nhưng cậu có biết số lượng dân số của một toàn thành thị là bao nhiêu không?
Dương Gian nói:
- Ý của anh là muốn tôi cứu toàn bộ người của thành phố này? Nhưng anh có biết đó không phải là trách nhiệm của Cảnh sát Quốc tế không? Đó là trách nhiệm của chúa, của thượng đế. Anh nhìn tôi xem có thấy tôi giống chúa không? Trương Vĩ, cậu nói thử xem tôi là ai nào?
Trương Vĩ nói:
- Cậu là một con gà.