Ngay khi Dương Gian đang ngồi ngẫm nghĩ về những chuyện phiền não sau này.
Đúng lúc này, ở trong khu bệnh viên mà lúc trước ba người mới rời đi.
- Rầm! Rầm! Rầm!
Vốn dĩ toàn bộ bệnh viện đang bị một lớp sương bụi màu xanh đen bao phủ, cực kỳ tĩnh mịch và yên lặng. Thế nhưng giờ phút này ở xung quanh đây lại vang lên những tiếng va chạm của kim loại với nhau.
Âm thanh này vang lên từng tiếng, từng tiếng một. Không quá nhanh mà cũng không quá chậm, giống như là một chiếc máy nào đó đang hoạt động vậy. Tiết tấu, nhịp điệu của nó không hề thay đổi, nó giữ nguyên như vậy từ đầu đến cuối. Chỉ cần người có chút kinh nghiệm là có thể biết được, con người sẽ không bao giờ làm được loại âm thanh có tần suất đều đặn như vậy.
Nếu còn muốn truy tìm đến ngọn nguồn nơi xuất phát của âm thanh này, chỗ đó chính là ở trong một căn phòng trên tầng thứ 16 của bệnh viện này.
Đây là một căn phòng bệnh, căn phòng này có một vách tường bị mất đi một nửa.
Âm thanh va chạm kia vẫn vang lên liên tục, hơn nữa nó càng phát ra dữ dội. Tiếp đến âm thanh này đã bắt đầu xuất hiện sự thay đổi, thỉnh thoảng còn vang lên những tiếng két két ghê rợn. Dường như có thứ gì đó đã bị đánh cho biến dạng, thậm chí là sắp vỡ ra.
Không biết thời gian đã trôi qua bao lâu, những tiếng rầm rầm kia đột nhiên xuất hiện một tiếng vỡ vụn của kim loại.
Ngay lập tức tiếng đánh nãy giờ cũng nhanh chóng dừng lại theo.
Tiếp đến mọi thứ khôi phục lại vẻ bình tĩnh như lúc đầu, bệnh viên lại khôi phục về yên tĩnh đầy chết chóc của nó.
Ở trong một căn phòng bệnh, nơi ngọn nguồn của âm thanh kia được phát ra. Lúc này một chiếc rương cực kỳ kiên cố được làm bằng vàng đã bị đánh cho biến dạng. Vỗn dĩ nắp rương đã bị đậy kín lại, thế nhưng lúc này nó lại được mở ra hoàn toàn.
Bên trong không có thứ gì hết.
Không biết từ lúc nào, một bóng người mơ hồ đột nhiên xuất hiện và đứng yên không hề nhúc nhích ở trước cửa sổ của căn phòng.
Không, cũng không phải là nó không có động tĩnh gì.
Mà do động tĩnh nó gây ra khá nhỏ, đồng thời hoàn cảnh xung quanh cũng hơi tối tăm cho nên không thể nhìn thấy rõ được. Chứ thật ra cái bóng kia đang nhấm nháp một cái gì đó. Trông bộ dạng của nó đang ăn thứ kia một cách say sưa và ngon lành. Thế nhưng không biết là thứ kia dai đến mức nào mà cái bóng này nhai từ nãy đến giời mà vẫn chưa xong.
Bất chợt, có một thứ gì đó rơi ra khỏi miệng của cái bóng màu đen.
Nhìn bộ dạng của thứ kia giống như phần dư thừa của thứ gì đó.
Thế nhưng sau khi thứ kia rơi xuống đất và lăn lộn một đoạn ở trong khu vực bị lớp sương bụi bao phủ, một điều kỳ lạ đã xảy ra. Trên những khu vực mà thứ kia lăn qua, toàn bộ những chỗ đó không xuất hiện lớp sương bụi kia. Đồng thời sau khi dừng lại, giữa nó và lớp sương bụi lại cách nhau một khoảng. Nếu có ai đó nhìn kỹ hơn, chắc chắn sẽ thấy được thứ kia là một đoạn móng tay cong cong. Cũng không biết có phải ảo giác hay không, dường như đốt ngón tay còn sót lại màu đen kia hơi co giật mấy cái.
Thời gian chạm rãi trôi qua, đại khái hơn nửa giờ sau đó.
Cái bóng màu đen kia vẫn đứng ở bên cạnh cửa sổ, nó không còn nhai nữa mà ngừng hẳn. Dường như nó đã ăn xong thứ gì đó rồi, tiếp đó nó đưa tay ra và cầm lấy một chiếc áo nằm bên cạnh.
Đây là một chiếc áo liệm khá cũ kỹ được thiết kế theo phong cách thời xưa, thứ này được dùng để mặc cho người chết khi chôn xuống đất.
Thân thể gầy gò của cái bóng này dường như không quá thích hợp đối với chiếc áo liệm rộng thùng thình. Thế nhưng cái bóng màu đen này vẫn mặc vào, dường như nó rất hài lòng với chiếc áo này. Cho nên sau khi mặc xong xuôi, nó lập tức nở ra một nụ cười quái dị. Nếu có ai đó ở bên ngoài, chắc chắn sẽ nhìn thấy được hàm răng dữ tợn của nó thông qua lớp kính cửa sổ.
Sau khi làm xong mọi chuyện.
Nó lập tức nện những bước chân cộp cộp lên sàn nhà, đi ra khỏi phòng bệnh rồi biến mất dần dần trong hành lang tối tăm.
Mà ngay tại chỗ mà nó vừa đứng lúc nãy, ở cạnh cửa sổ. Đột nhiên có một cái đầu người lăn xuống từ trên giường bệnh.
Nhờ lớp ánh sáng lờ mờ chiếu qua cửa sở, không khó để nhìn ra được bộ dạng của khuôn mặt này. Không nghi ngờ gì nữa cái đầu này là của Diệp Phong đã chết.
Sau khi lăn xuống khỏi giường bệnh, chiếc đầu này vẫn tiếp tục lăn vào bên trong khu vực bị lớp sương bụi bao phủ, cuối cùng nó bị lớp sương bụi kia thôn phệ.
Chờ đến khi lớp sương bụi kia ta đi, cái đầu cũng biến mất đi đâu không thấy nữa.
Ở chỗ mà cái đầu lăn đến lúc nãy đã không còn sót lại bất kỳ thứ gì.
Chỉ là lớp sương bụi ở xung quanh càng trở nên dày đặc hơn lúc trước mà thôi.
Mà ở trong một góc WC của căn phòng bệnh này, thi thể băng lãnh bị mất đi nửa người của Tôn Nghĩa vẫn còn nằm ở chỗ này. Giờ phút này máu đã bị đông lại, nên không tiếp tục chảy nữa, hai con mắt của anh ta vẫn chưa nhắm lại dù đã chết. Nhưng chắc chắn anh ta đã bị bỏ quên ở đây rồi, đến cuối cùng kết cục của thi thể này sẽ là hư thối và mục nát ở trong một góc mà không có bất kỳ ai phát hiện ra.
Sẽ không có bất kỳ ai đến thu gom thi thể giùm anh ta, đồng thời cũng chẳng có một ai nhớ thương đến việc anh ta đã chết.
Cùng cảnh ngộ với nữa thi thể của Tôn nghĩa, bên ngoài hành lang của căn phòng bệnh này còn có một cánh tay bị cụt. Mặc dù chiếc đồng hồ bằng vàng trên cổ của cánh tay này vẫn còn tiếp tục đếm giờ, tích tắc, tích tắc nhưng chủ nhân của cánh tay này đã không còn nữa.
Những mảnh thi thể vẫn nằm lại đây, chúng kết dính với đất bằng máu tươi. Và là minh chứng rõ ràng nhất cho việc ở trong chỗ này đã từng xảy ra một chuyện cực kỳ khủng bố.
Hơn nữa sự khủng bố kia vẫn chưa kết thúc.
Chết chóc vẫn tiếp tục xuất hiện ở trong thành phố này, đang không ngừng lan rộng ra.