Thành phố Đại Xương đã bị lớp sương bụi màu xanh đen bao trùm toàn bộ nên bên trong nó trở nên cực kỳ tĩnh mịch. Giống như nó sẽ không bao giờ có cơ hội nhìn thấy ánh mắt trời thêm một lần nào nữa. Tòa thành thị này đã sắp sửa biến thành một tòa thành chết chóc, nó sẽ trầm luân vĩnh viễn ở trong bóng tối.
Thế nhưng bên ngoài thành phố thì khác.
Ở bên ngoài vùng bao phủ của lớp sương bụi màu xanh đen lại là một thế giới khác. Có ánh mặt trời chói chang, có thời tiết nóng bức, gay gắt. Không hề có cái gì gọi là không khí âm lãnh hay quỷ quái.
Toàn bộ đường đi thông về hướng thành phố đã bị chặn lại hết.
Bắt đầu tính từ vị trí bị lớp sương bụi bao phủ kéo dài ra bên ngoài 5 km đã được liệt vào cấm khu quân sự, mỗi một chỗ đều có quân nhân cầm súng thật đạn thật đứng tuần tra.
Đối với chuyện của thành phố Đại Xương, tổng bộ Cảnh sát Quốc tế ở phân khu Châu Á đã chuẩn bị hai phương án.
Phương án thứ nhất là muốn nội ứng ngoại hợp, thuận lợi xử lý chuyện linh dị quy mô lớn này. Nếu không được thì phương án còn lại chỉ có thể là cách lý hoàn toàn khu vực thành phố Đại Xương mà thôi. Chỉ như vậy bọn họ mới có thể ngăn ngừa được việc những thứ ở bên trong khuếch tán ra bên ngoài, từ đó có thể hạn chế được tổn thất.
Giờ phút này trên đường cao tốc thông hướng về phía thành phố Đại Xương, có một người đàn ông trung niên mặc một bộ quần áo của quân đội đứng ở bên ngoài phạm vi cảnh giới, nghiêm nghị nhìn chằm chằm vào khu vực bị sương bụi màu xanh đen bao phủ.
Lớp sương bụi kia luôn luôn nhúc nhích, trông nó giống như một cơ thế sống. Thế nhưng nó lại không hề bị gió thổi đi, thậm chí bọn họ đã từng thử sử dụng lực lượng quân sự để xua tan thứ này nhưng mọi thứ đều vô dụng. Bọn họ không có cách nào để mở ra một lối đi vào bên trong thành phố Đại Xương được.
Điều may mắn duy nhất chính là tín hiệu đường truyền không có bị ảnh hưởng bởi thứ này, một số mối liên lạc vẫn còn có thể tiếp tục duy trì.
Lúc này, Triệu Kiến Quốc trầm mặt đi đến, quân nhân ở hai bên lập tức hành lẽ với anh ta.
- Lý Quân, tôi vừa nhận được thông tin mới nhất. Tình huống bên phía giáo sư đã cực kỳ tồi tệ rồi. Toàn bộ ngự quỷ nhân của thành phố Đại Xương đã chết gần hết. Hiện tại thành phố Đại Xương chỉ còn lại có Triệu Khai Minh, Dương Gian và Trương Hàn là những vị ngự quỷ nhân còn sống sót mà thôi. Lúc trước người mà chúng ta phái đi là Tôn Nghĩa cũng đã hi sinh rồi. Hiện tại giáo sư đang định đặt toàn bộ vốn liếng lên trên người của Dương Gian để liều mạng một lần cuối cùng. Mặc dù vẫn còn có cơ hội nhưng cơ hội không lớn.
Thân thể thẳng tắp của Lý Quân khẽ run lên, hắn ta quay đầu nhìn lại, sắc mặt của hắn ta đã cực kỳ khó coi.
- Những Cảnh sát Quốc tế khác không xông vào được hay sao? Chúng ta có nhiều Cảnh sát Quốc tế như thế, không lẽ lại không có được một hai người có khả năng đặc biệt sao?
Triệu Kiến Quốc lắc đầu.
- Hiện tại chuyện linh dị của quỷ chết đói đã được định nghĩa là chuyện linh dị cấp độ S. Đừng nói chỉ khu vực Châu Á của chúng ta, dù là ở trên toàn thế giới. Số lượng Cảnh sát Quốc tế có thể xử lý được chuyện linh dị ở cấp độ này không hề tồn tại. Những thứ kia biến hóa quá nhanh sau khi khôi phục lại, việc nghiên cứu và sắp xếp của chúng ta không theo kịp.
- Đây là một tòa thành thị đấy, chúng ta không thể đứng yên như thế này, không thể nào thấy chết mà không cứu chứ?
Lý Quân gầm nhẹ một tiếng, hốc mắt của hắn ta cũng đã hơi nhấp nhô.
- Để tôi đến đi, khôi phục lại cũng được, cứ dùng một mạng đổi một mạng.
Triệu Kiến Quốc lập tức dùng tay ấn bả vai của hắn ta xuống:
- Lý Quân, cậu đừng có xúc động như thế. Thứ này không phải là thứ mà chúng ta có thể liều mạng để giải quyết. Hiện tại Dương Gian còn đang cố gắng, không phải không có cơ hội mà. Hơn nữa cậu cũng phải biết rằng, nếu cậu chết đi, con quỷ trong người cậu sẽ chạy ra bên ngoài. Như vậy chẳng khác gì mưa rơi ngày lũ.
Đương nhiên Lý Quân cũng hiểu được đạo lý này nhưng hắn ta là một quân nhân. Hiện tại quốc nạn đã lâm đầu rồi, ngoại trừ lấy mạng để liều thì hắn ta còn làm được cái gì nữa?
- Bên trên an bài như thế nào rồi?
Triệu Kiến Quốc nói:
- Bộ trưởng đã liên hệ với tổng bộ của Cảnh sát Quốc tế rồi. Ngài ấy tính thử hỏi xem còn có cách giải quyết nào nữa hay không. Dù sao ở nước ngoài cũng đã từng xảy ra chuyện linh dị cấp độ S. Mặc dù mấy chuyện này còn chưa được xử lý triệt để nhưng dù gì cũng đã áp chế xuống.
Lý Quân nói:
- Vô dụng thôi. Đám người kia còn ước gì được xem trò hề của phân bộ Châu Á đây. Cứ cho là bọn họ có khả năng xử lý chuyện này đi nữa cũng không chắc bọn họ sẽ trợ giúp đâu.
Triệu Kiến Quốc hạ thấp giọng:
- Cố gắng thêm một chút mà thôi, lỡ đâu khả năng lại tăng thêm được một chút. Thế nhưng dù chúng ta không giữ được thành phố này thì cũng phải bảo vệ giáo sư. Chúng ta tuyệt đối không thể để ngài ấy chết ở chỗ này được. Dương Gian đã lưu lại một lá bài tẩy cuối cùng. Tôi đã đồng ý với cậu ta rồi, ở thời khắc mấu chốt tôi có thể cho cậu ta toàn quyền tự quyết mọi chuyện, chỉ cần đảm bảo an toàn cho giáo sư là được.
Lý Quân nói:
- Có tác dụng gì không?
- Không rõ lắm nhưng tôi vẫn có niềm tin vào Dương Gian. Cậu ta cũng giống mấy con sói con ở trong đội vậy. Là người có bản lĩnh nhưng đồng thời cũng kiệt ngạo bất tuân. Chúng ta còn thiếu một vị huấn luyện viên có thể thuần phục cậu ta. Tôi tin chắc ở trước mặt chuyện quốc gia đại sự, cậu ta sẽ biết được chừng mực thôi. Chỉ là, cứ cho là cậu ta có thể bảo vệ được giáo sư nhưng chuyện này không được giải quyết thì cũng không thể kéo dài được lâu. Bất quá nếu có thể kéo dài thời gian thêm một chút cũng tốt, để xem cấp trên quyết định chuyện này như thế nào. Chúng ta chỉ chấp hành mệnh lệnh là được. Lúc này chúng ta phải giữ vựng cục diện, không thể tự loạn trận thế khiến cho tổn thất bị khuếch đại.
Lý Quân nói.
- Tôi hiểu rồi.
Triệu Kiến Quốc nhìn thấy bộ dạng của hắn ta vẫn đứng thẳng lưng và nhìn về khu vực thành phố Đại Xương thì không nhịn được phải thở dài trong lòng.
Thế nhưng đâu chỉ có mình Lý Quân đâu, anh ta cũng vậy mà, sao anh ta có thể nhịn được uất ức ở trong lòng chứ.
Cả hai cũng đều là người xuất thân từ trong quân đội, sao có thể đứng trơ mắt nhìn một tòa thành thị của quốc gia bị rơi vào tay của quỷ được.
Thế nhưng sau khi trở thành đội trưởng của một phân bộ ở trong cục Cảnh sát Quốc tế H của phân khu Châu Á, Triệu Kiến Quốc đã hiểu được một điều.
Thế giới này đã thay đổi, nó không còn là thế giới trước đây.
Khi đối mặt với mấy thứ quỷ quái như lệ quỷ, hành động liều mạng cũng chẳng giải quyết được gì? Huống hồ chuyện linh dị lần này cũng là do tai họa ngầm được lưu lại từ cái chết của Chu Chính, cũng là kết quả của việc liều mạng như Chu Chính.
Thế nhưng chuyện này có thể trách Chu Chính được không?