- Phù, phù!
Giờ phút này Dương Gian thở hồng hộc, căn phòng của tên Vương Tiểu Minh kia nằm ở tầng cao nhất của tòa nhà này, tầng 24.
Mà đường đi đến đó đều là bậc thang, dù có liều mạng cỡ nào đi nữa. Nếu một người bình thường mà chạy đến được tầng thứ 24 cũng sẽ phải nằm thở hồng hộc.
Mấy năm này hắn cũng có luyện tập một ít khi đi học ở trong trường, cho nên sức khỏe cũng được coi là khá. Thế nhưng lúc này hắn cũng không chịu nổi mệt mỏi, chân gần như không có cách nào để bước thêm nữa.
Dương Gian nghĩ:
"Sau khi thoát khỏi mớ hỗn độn này, mình nhất định phải siêng năng luyện tập thể dục. Mặc dù ngự quỷ nhân rất đặc biệt nhưng thực chất vẫn là người bình thường. Cũng không phải lúc nào mình đều có thể sử dụng lực lượng lệ quỷ chứ. Mà lực lượng lệ quỷ cũng không phải là thứ gì tốt đẹp để dựa vào, điều này khiến sinh mạng bị lãng phí quá nhiều."
Cuối cùng hắn vẫn đi đến được tầng thứ 24, đoạn đường này vừa qua chỉ là hữu kinh vô hiểm.
Sau khi đi một vòng, hắn đã tìm được căn phòng của Vương Tiểu Minh.
Thế nhưng khi hắn liếc mắt nhìn đầu kia của hành lang thì không nghe được tiếng bước chân nào ở bên đó truyền đến.
Điều này có nghĩa là cho đến bây giờ đám người Vương Tiểu Minh vẫn chưa đi đến chỗ này. Cứ cho là bọn họ hành động chậm hơn Dương Gian một nhịp đi nữa, cùng lắm là chậm hơn hắn 5 6 tầng gì đó thôi. Nhưng với khoảng cách đó hắn cũng phải nghe được một chút âm thanh chứ.
Dương Gian quyết định chờ đợi đám người thêm 5 phút, nếu trong vòng 5 phút mà không có ai đến đây. Dương Gian khẳng định đám người Vương Tiểu Minh đã gặp phải nguy hiểm.
Dương Gian không muốn lãng phí thời gian, hắn lập tức phá tan cánh cửa văn phòng và đi vào bên trong tìm kiếm.
"Trước tiên mặc kệ mấy người kia đi đã, đi kiếm ngón tay màu đen trước. Chỉ khi cầm lại được thứ kia thì mọi hành động tiếp theo mới có thể thuận lợi hơn được một chút. Nếu không cả đám sẽ không còn có cách nào để hạn chế hành động của con quỷ kia nữa đâu. Ngay cả quỷ vực mà nó còn có thể nói đến là đến."
Loại khóa cửa này cũng không chắc chắn lắm, nguyên nhân của việc Vương Tiểu Minh có thể an tâm cất đồ ở đây chính là do bình thường xung quanh chỗ này sẽ có nhân viên canh gác cẩn thận.
Trong phòng cực kỳ lộn xộn, trên bàn vứt đầy bản đồ của thành phố Đại Xương, hồ sơ của Cảnh sát Quốc tế, còn có những hồ sơ về các chuyện linh dị đã xảy ra và một số tư liệu cần cho công việc thí nghiệm...
Chỉ mất một lát là Dương Gian đã có thể tìm thấy được chiếc hộp đã giam giữ quỷ anh.
"Nếu biết trước như thế này, mình đã không hào phóng đưa thứ này cho Vương Tiểu Minh. Hiện tại chả khác gì tự bóp d** cả."
Hắn mở chiếc hộp ra, bên trong vẫn còn có một con quỷ anh. Lúc này nó nằm yên không hề nhúc nhích. Giống như nó đã chết, và bên trên người nó đang bị một ngón tay màu đen đâm xuyên qua.
Dương Gian lập tức rút ngón tay màu đen kia ra khỏi con quỷ anh, sau đó nhanh chóng đóng kín chiếc hộp lại.
Vừa rồi, khi hắn rút ngón tay màu đen ra, ngay lập tức cảm nhận được con quỷ anh bên trong bắt đầu hoạt động trở lại. Nó đang giãy dụa kịch liệt như nó muốn lao ra khỏi chiếc hộp.
"Đã xong, có thể rút lui."
Dương Gian đã lấy được thứ cần lấy, hắn không cần thiết phải dây dưa ở đây thêm nữa.
Thế nhưng chuẩn bị đi xuống, hắn lại bắt đầu do dự. Hắn không biết hắn nên đi xuống theo con đường lúc nãy hắn đã đi hay đi con đường của đám người Vương Tiểu Minh?
"Không, mình cảm thấy bản thân nên chờ thêm một chút nữa thì tốt hơn. Ít ra hiện tại chỗ này đang an toàn, mình cũng không cần phải gấp gáp làm gì. Nếu lúc này mà đi xuống dưới khả năng gặp quỷ sẽ rất cao. Thay vì chạy qua đó giúp đỡ bọn họ, chi bằng cứ ngồi chờ ở đây, chờ đám người kia chạy đến tụ họp."
Sau một hồi suy nghĩ, Dương Gian quyết định bản thân nên điều chỉnh lại trạng thái và hồi phục một chút sức lực, hắn thấy chờ thêm một lát nữa sẽ tốt hơn.
Thời gian tiếp tục trôi qua, xung quanh vẫn cục kỳ yên tĩnh, yên tĩnh đến mức khủng bố.
Những ánh đèn ở hai bên hành lang vẫn đang sáng nhưng bị lớp sương bụi màu xanh đen bao phủ cho nên không tỏa ra được chút ánh sáng nào.
Xung quanh là một lớp sương bụi màu xanh đen âm lãnh, chúng khiến người ta không thể nào cảm nhận được chút thời tiết mùa hè của thành phố Đại Xương.
Dương Gian ngồi chờ đợi lẳng lặng trước cửa văn phòng của Vương Tiểu Minh.
Hắn không nhúc nhích, cứ ngồi yên như vậy và cố gắng nghe những âm thanh ở xung quanh, dù là tiếng động nhỏ nhất.
Mặc dù hắn đang ở tầng trên nhưng hắn có thể lờ mờ nghe thấy được những tiếng la hét khiến cho người ta phải sợ hãi ở tầng dưới. Đó là âm thanh phát ra sau khi quỷ anh xuất thế. Đồng thời hắn cũng có thể nghe thấy được một số tiếng bước chân không nên tồn tại. Ví dụ như ở bên ngoài căn phòng này, dường như có một người nào đó đang đi qua đây một cách chậm chạp. Thế nhưng người này không phát ra chút âm thanh nào, cũng không có ý định muốn mở cánh cửa trước mặt hắn.
Dương Gian nhìn chằm chằm vào cánh cửa, đến khi bên ngoài vang lên tiếng bước chân ở phía xa xa thì hắn mới thở phào một hơi.