Khủng Bố Sống Lại

Chương 377: Tách Ra




- Này, lúc nãy mọi người có thấy gì không? Những cánh cửa của phòng bệnh kia căn bản không phải cửa, đều là quỷ. Những thứ kia đứng yên ở chỗ đó chẳng hề nhúc nhích. Từ nãy đến giờ, chúng ta đã đi qua bao nhiêu cánh cửa vậy?

Tôn Nghĩa có chút kinh hoàng, anh ta nói với giọng điệu hơi bất an.

- Mười cái? Hay hai mươi cái?

Bởi vì có sự xuất hiện của quỷ nến nên đám người đã thuận lợi tìm được đường ra ngoài. Hiện tại đám người đã đi ra khỏi chỗ khủng bố lúc nãy, sau đó đó đi theo cầu thang và lên tầng trên.

Có người tức giận mắng Tôn Nghĩa.

- Im đi, cậu không nói thì không có ai bảo cậu là người câm đâu.

Cứ nghĩ lại những gì gặp phải lúc nãy, cả đám đều sợ.

Nếu lúc nãy bọn hắn đứng ở đó lâu thêm một chút nữa, lỡ đám quỷ anh kia tỉnh lại, có phải cả đám sẽ chết ở đó rồi không?

Trương Hàn cũng nói với giọng điệu cực kỳ lo lắng.

- Có chuyện gì xảy ra vậy, sao những thứ kia lại không chủ động tập kích chúng ta? Lúc nãy chúng ta nghênh ngang đi qua trước mặt bọn chúng, theo lý mà nó đúng ra đám quỷ kia sẽ không thể nào bỏ qua cơ hội tốt như thế chứ?

Vương Tiểu Minh nói:

- Có lẽ bọn chúng đang rơi vào trạng thái biến hóa nào đó, cũng có thể chúng chưa chính thức trở thành quỷ anh giai đoạn ba. Cũng có thể là vì nguyên nhân nào đó khiến quỷ anh kia không thể tỉnh lại. Thế nhưng những cái đó cũng không quan trọng, điều quan trọng là mọi chuyện ở trong này đang càng ngày càng tệ hại. Lúc đầu tôi chỉ cho rằng chỗ này chỉ có một con quỷ, đồng thời quỷ anh trong bụng mấy người kia cũng không thể nào ra ngoài được. Thế nhưng hiện tại xem ra chỉ còn một khả năng.

Trương Hàn hỏi.

- Khả năng gì chứ?

Sắc mặt Vương Tiểu Minh hơi đổi một chút:

- Chỉ có thể là con hẻm thứ bảy đã liên thông với bệnh viện. Toàn bộ quỷ anh ở trong đó bị thả ra vào chỗ này. Hiện tại chúng đã xâm chiếm nơi này. Nếu đúng như vậy, có lẽ ở chỗ này cũng đã biến đổi thành khu vực ngọn nguồn của chuyện linh dị kỳ này. Cho nên con quỷ bí ẩn kia không muốn chúng ta thăm dò ra được sự tồn tại của nó, thậm chí nó không muốn để cho chúng ta tìm thấy.

- Lúc trước tôi chỉ muốn dựa vào quỷ anh của nó để tìm kiếm con hẻm thứ bảy. Nhưng vừa mới tiếp xúc được vị trí của con hẻm nó đã phát hiện. Sau đó nó liền lập tức phát động chuyện linh dị và tìm đến chỗ này. Nếu lúc đó chúng tôi không rút lui kịp, có lẽ tôi và Dương Gian đã bị nhốt bên trong bệnh viện rồi. Có lẽ chúng ta không nên tiến hành lần hành động này, hẳn phải hủy bỏ mới đúng.

Giờ phút này Dương Gian không nói gì, hắn đang bận suy nghĩ đến việc lúc trước. Thứ đã thổi tắt ngọn quỷ nến của hắn là cái gì?

Tiếp đó, hắn bắt đầu xem xét về tốc độ thiêu đốt của lệ quỷ lúc nãy. Bởi vì hắn đã từng gặp qua chuyện tương tự như vậy rồi. Lần đó hắn đã vô tình gặp được chuyện này ở bên trong chuyện linh dị của quỷ gõ cửa.

Khi đó, thứ mà hắn gặp phải chính là một con lệ quỷ đang đứng ở dưới ngọn đèn đường nhưng do con quỷ kia quay lưng về phía của hắn. Dương Gian chỉ có thể nhìn thấy bóng lưng của nó mà không cách nào thấy rõ khuôn mặt.

Lần đó, tốc độ thiêu đốt của quỷ nến cũng nhanh như lần này.

Việc quỷ nến thiêu đốt với tốc độ càng nhanh cũng đồng nghĩ với việc con quỷ ở trong phạm vi của quỷ nến càng mạnh mẽ.

Thế nhưng, lúc này trong đầu của Dương Gian đột nhiên nảy ra một suy nghĩ động trời.

"Có lẽ thứ đã thổi tắt quỷ nến của hắn lúc nãy không phải quỷ ở bên trong bệnh viện mà là con quỷ khác... Một con quỷ luôn luôn đi theo bên cạnh cả bọn nãy giờ nhưng không có một ai có thể nhìn thấy được nó. Đồng thời mức độ khủng bố của nó cũng đã vượt xa nhưng con quỷ anh trước mặt rồi."

Ý nghĩ này chỉ vừa mới nảy ra đã khiến Dương Gian chảy đầy mồ hôi lạnh, cả người hắn ướt sũng.

Một con quỷ khủng bố hơn nhiều so với quỷ anh lại đang ẩn nấp chỗ nào đó xung quanh đám người. Nếu suy đoán này của hắn chính xác, có phải là toàn bộ mọi người ở đây đều có nguy cơ mất mạng bất cứ lúc nào?

"Từ bao giờ con quỷ kia đi theo mọi người? Có phải nó đã theo bên cạnh mình từ chuyện linh dị của quỷ gõ cửa lần trước không, hay là nó đi theo một người nào khác? Không, không thể nào đi theo mình được. Từ đó đến giờ, đây cũng không phải là lần thắp quỷ nến đầu tiên của mình. Trước đó mình cũng đã dùng quỷ nến rồi nhưng quỷ nến lại không có bất kỳ phản ứng nào. Điều này cho thấy bên cạnh mình không hề có quỷ."

Trên trán Dương Gian đã đổ đầy mồ hôi, lúc này hắn đã khẩn trương đến không cách nào nói nên lời. Hơn nữa hắn đã bắt đầu cảm thấy bất an, hắn cố gắng phân tích tình huống để mau chóng tìm ra cách thoát khỏi cục diện bế tắc này.

"Nếu con quỷ kia không phải xuất phát từ người của mình. Vậy chỉ còn một khả năng cuối cùng, con quỷ kia đi theo chân của Triệu Khai Minh. Ở trong chuyện linh dị của quỷ gõ cửa tại trung tâm thành phố lần trước có 4 vị ngự quỷ nhân tham gia vào. Đó là mình, Vương Nhạc, Đồng Thiến, và tên Triệu Khai Minh kia. Con quỷ mà Vương Nhạc khống chế là quỷ dây thừng, con quỷ của Đồng Thiến là mặt quỷ. Còn đến hiện tại mình cũng không thể nào biết được con quỷ mà Triệu Khai Minh khống chế là gì. Thứ này là bí ẩn của hắn từ trước đến giờ. Cộng thêm việc lần trước mình lại thấy con quỷ kia đứng dưới ngọn đèn đường. Như vậy cũng không khó để kết luận rằng, chắc chắn Triệu Khai Minh có liên quan đến con quỷ kia. Nếu không mọi chuyện cũng không thể nào trùng hợp đến mức đó được. Mặc kệ điều này là thật hay là giả, dù điều này chỉ có xác suất là 10% thôi cũng đã đủ lý do để mình hành động rồi."

Nghĩ đến đây, Dương Gian lập tức dừng lại, sau đó nói:

- Mọi người dừng lại một lát. Hiện tại tôi cảm thấy mục tiêu hành động lần này của chúng ta hơi lớn một chút. Cho nên tôi nghĩ chúng ta nên tách ra để hành động sẽ hiệu quả hơn.

Lời này vừa ra, tất cả mọi người đồng loạt tặng cho hắn một ánh mắt khi nhìn những kẻ ngu ngốc.

Đã đến nước này rồi mà cậu còn muốn tách ra để hành động? Có phải là sợ bản thân chết chưa đủ nhanh hay không vậy?