Khủng Bố Sống Lại

Chương 375: Mắt Quỷ Mất Tác Dụng




- Đùa gì thế? Chỉ có thế mà thêm một người nữa ngỏm rồi?

Trương Hàn trợn tròn cả hai mắt, thậm chí hắn ta không thể nào nghe được tiếng giãy dụa nào của vị ngự quỷ nhân kia.

Dù có chết đi nữa thì trước khi bị chết, cóc ghẻ cũng sẽ phải co giật mấy cái chứ. Nếu không nữa thì bắp chân của nó phải run rẩy một tý.

Triệu Khai Minh cười lạnh:

- Tự mình tìm đường chết còn trách ai được. Thật sự cho rằng bản thân khống chế được lệ quỷ thì sẽ không còn cần phải kiêng kỵ gì nữa hay sao chứ. Đây chính là một con lệ quỷ đã hoàn toàn khôi phục. Chuyện linh dị lần này đã được đánh giá là chuyện linh dị cấp S. Mấy con quỷ trên người của các người sẽ không thể nào cùng cấp bậc so với con quỷ kia được. Một khi bị nó để mắt tới, bất cứ ai cũng sẽ phải chết, đó là điều không thể nghi ngờ. Cũng không tự xem xét lại xem bản thân có bao nhiêu phân, bao nhiêu lượng. Mấy người hẳn phải biết là ngay cả Diệp Phong cũng phải xong đời vì nó.

Đám người nghe thấy hắn ta nói, lại cộng thêm với việc vừa được chứng kiến một màn vừa xảy ra lúc này. Thế là ai nấy đều cảm thấy trong lòng có một luồng khí lạnh lẽo, sau đó nó lan tỏa ra khắp người khiến ai ai cũng phải nổi da gà.

Vương Tiểu Minh chứng kiến được toàn bộ mọi thứ nhưng hắn ta lại thờ ơ, chỉ nói:

- Tiếp tục đi về phía trước. Sau này mấy cậu nên tránh xa cánh cửa một chút, đừng đụng vào bất cứ cánh cửa nào hết.

Tôn Nghĩa đã có chút sợ hãi, anh ta nói:

- Còn phải đi về phía trước nữa hay sao? Giáo sư Vương, nếu còn tiếp tục đi về phía trước, khả năng chúng ta chết hết sẽ là rất cao. Nếu không chúng ta cố gắng kiếm cách khác đi.

Vương Tiểu Minh nói:

- Mấy cậu mà chết tôi cũng sẽ chết. Tôi chỉ là một người bình thường, tôi không sợ thì mấy cậu sợ cái gì chứ?

Lời như vậy mà cũng nói được? Có ai không biết ngài là một vị giáo sư nổi tiếng trên toàn thế giới. Còn tôi thì sao, tôi chỉ là một nhân viên quèn, ngay cả tiền mua nhà còn chưa có trả hết? Sao có thể so sánh với nhau được chứ.

Trong lòng của Tôn Nghĩa cực kỳ bi thương, anh ta cảm thấy bản thân có khả năng cao sẽ chết ở chỗ này.

Con quỷ kia giết người chỉ trong thời gian ngắn, từ đầu đến cuối còn không đủ một giây mà vị ngự quỷ nhân kia đã chết rồi. Mà năng lực lệ quỷ của anh ta còn không bằng người kia. Vậy con quỷ này giết anh ta trong bao lâu chứ?

Thế nhưng Vương Tiểu Minh vẫn cứ cố chấp đi về phía trước, mọi người không còn cách nào khác hơn là đành phải đuổi theo sau lưng hắn ta.

Trên đường đi, Trương Hàn chuyển hướng đi lại sát Dương Gian, cố gắng hạ thấp giọng xuống và nói:

- Dương Gian, cậu cố gắng suy nghĩ ra cách đi. Nêu cứ tiếp tục như vậy sẽ càng ngày càng tồi tệ hơn đấy. Nãy giờ chúng ta mới đi có 10 phút mà chết mất một vị ngự quỷ nhân rồi. Nếu hiện tại chúng ta còn tiếp tục tiến về phía trước, chỉ sợ chúng ta sẽ không còn một ai để bước ra khỏi bệnh viện này mất. Hiện tại Vương Tiểu Minh hồ đồ quá rồi, chúng ta cũng không thể nào hồ đồ theo hắn ta chứ.

Dương Gian vẫn bình tĩnh đẩy chiếc xe đẩy về phía trước, hắn nói:

- Thật ra Vương Tiểu Minh không hề sai. Nếu không tìm ra cách xử lý chuyện linh dị lần này, chúng ta đều sẽ phải chết hết toàn bộ. Nhìn qua thì có lẽ sẽ thấy chúng ta có rất nhiều sự lựa chọn nhưng thực tế ngay cả một sự lựa chọn mà chúng ta cũng không hề có. Hiện tại việc mà chúng ta có thể làm chỉ là liều mạng mà thôi.

Trương Hàn nói:

- Cơ mà việc hi sinh vô ích kia lại cực kỳ không đáng. Nếu muốn liều mạng, chúng ta cũng phải chọn đúng phương hướng mới được.

Dương Gian nói:

- Không phải hiện tại Vương Tiểu Minh đang tìm kiếm phương pháp hay sao? Anh cho rằng cái chết lúc nãy của người kia là vô ích hay sao? Không, chính Vương Tiểu Minh muốn dùng tính mạng của tên kia đến để thử tìm kiếm quy luật hành động của con quỷ kia đó. Chỉ là người kia hơi yếu một chút, hoặc là con quỷ này quá mạnh nên mọi chuyện hơi ngoài dự đoán một chút, người kia chết nhanh quá.

Trên mặt Trương Hàn có chút sợ hãi, hắn ta không thể nào tin tưởng được vào những thứ vừa mới được Dương Gian tiết lộ cho hắn ta biết.

- Cái gì? Chuyện này là như thế hay sao?

Vương Tiểu Minh lại có thể ngoan độc đến mức đó, hắn ta lại sử dụng tính mạng của mấy người bọn họ ra để thí nghiệm?

Dương Gian nói:

- Không cần phải kích động như thế, nếu sau khi bị con quỷ kia tập kích mà anh vẫn còn có thể sống sót thì mọi chuyện l không thành vấn đề. Không sống nổi cũng không nên trách người khác, do bản thân quá kém thôi.

Với lại... Cánh tay màu xanh lúc nãy, có trông theo góc độ nào đi nữa đều có thể thấy được đó là cánh tay của một đứa bé, cũng chính là quỷ anh giai đoạn thứ hai, hoặc quỷ anh giữa giai đoạn thứ hai và thứ ba chẳng hạn.

Nói tóm lại con quỷ anh kia còn chưa đạt đến giai đoạn thứ ba.

Nói theo cách khác, chỗ này không chỉ có một con quỷ anh.

"Hiện tại tầm nhìn của mắt quỷ ngày càng bị thu hiẹp, nó đã bị lớp sương bụi màu xanh đen này ăn mòn. Cuộc đọ sức giữa hai bên mà mắt quỷ đã rơi vào hạ phong. Hiện tại nó đã rơi vào trạng thái bị áp chế."

Ở bên trong thế giới màu đỏ của mắt quỷ đang dần dần biến mất, cuối cùng thế giới lại biến thành một màu xanh đen.

Dường như mắt quỷ thật sự mệt mỏi, nó bắt đầu mất tác dụng. Thậm chí hình như mắt quỷ đang thoát khỏi sự khống chế của Dương Gian, rơi vào trạng thái ngủ say vĩnh viễn.

Nếu hiện tại là thời điểm bình thường, có lẽ đây là một tin tức cực kỳ tốt đối với hắn. Thế nhưng không phải, vì đây là tin xấu với Dương Gian.

Sau khi đám người tiếp tục đi thêm được một đoạn đường nữa. Thế nhưng cả vẫn chưa thể nào tìm được con đường ra, Dương Gian lại phát hiện ra mắt quỷ của hắn đang muốn đóng lại, vạn bất đắc dĩ cho nên hắn mới mở miệng nói.