Khủng Bố Sống Lại

Chương 366: Quỷ Đoản Mệnh




Đối với loại chuyện linh dị này, không bật hack thì không có cách nào có thể xử lý được.

Dương Gian bắt đầu có chút chán nản.

Vương Tiểu Minh nói:

- Cho nên cậu mới là người cực kỳ quan trọng, Diệp Phong có thể chết nhưng cậu không được chết. Một khi cậu chết đi thì thành phố Đại Xương coi như xong. Vì thế tôi mới đem thành quả nghiên cứu được từ mấy ngày hôm nay chia sẻ cho cậu mà không tiết lộ cho người khác. Bởi vì trong mắt tôi mấy người kia chỉ là pháo hôi, cậu mới là người quan trọng.

- Bởi vì tôi có quỷ vực, như vậy có thể đồng thời thõa mãn toàn bộ điều kiện không thể giết của quỷ anh.

Dương Gian lập tức hiểu được lời của Vương Tiểu Minh nói.

Một khi hắn trốn vào bên trong quỷ vực, hắn sẽ không thể nào bị quỷ anh nhìn thấy, cũng sẽ không bị đụng vào, càng không có âm thanh nào có thể lọt ra ngoài quỷ vực để quỷ anh nghe thấy được, đây chính là một sự khắc chế hoàn mỹ.

Vương Tiểu Minh nói:

- Đúng thế, cậu có được quỷ vực, đây cũng chính là cơ hội mà tôi có thể nghĩ ra được cho đến lúc này. Hơn nữa, khiến tôi mừng hơn chính là cậu đã sử dụng cách của cậu để khống chế lệ quỷ thứ hai. Mặc dù tôi không hiểu được năng lực của con lệ quỷ thứ hai là gì nhưng nó có thể cách ly quỷ anh. Đây cũng là điểm rất quan trọng nên cậu có vốn liếng để giam giữ quỷ anh. Mà hiện tại thứ mà chúng ta đang thiếu chính là cơ hội, cho nên tôi muốn tạo ra cơ hội cho cậu. Hơn nữa vì thực hiện được chuyện này tôi sẽ không quan tầm đến việc sống chết của mấy người ngự quỷ nhân kia.

Dương Gian nói:

- Nếu nói như vậy thì tôi nên cảm thấy may mắn vì bản thân đã trở thành chúa cứu thế của thành phố này.

Vương Tiểu Minh nói:

- Không, cái này cũng không thể gọi là may mắn, mà là điều xui xẻo với cậu. Chỉ là phương diện xui xẻo kia không giống mà thôi, nếu nghiêm túc mà nói thì tôi mới chính là người may mắn, dù sao tôi cũng được bảo vệ.

- Đúng là như vậy.

Giờ phút này Dương Gian lại híp mắt lần nữa, cố gắng nhìn thật kỹ tên Vương Tiểu Minh đứng ở trước mặt.

Khó trách tên này được xưng là nhân viên nghiên cứu cấp quốc bảo của quốc gia khiến cấp trên có thể buông tha cho một thành phố, nhưng lại không chịu bỏ rơi Vương Tiểu Minh, đầu óc của tên này thì phải gọi là cực kỳ thông minh.

Hơn nữa loại thông minh này cũng không phải là dùng để nhớ số pi pủng gì đó vớ vẩn, cũng không phải là khả năng cao siêu gì về ngoại ngữ hay thông minh trong việc làm ăn kiếm tiền mà trí thông minh của hắn ta lại được sử dụng toàn bộ vào việc phân tích chuyện linh dị.

Hắn ta chưa từng tiếp xúc với quỷ an nhưng từ những thông tin rải rác kia cùng với một vài lần nghiên cứu mà đã tổng kết ra được quy luật của quỷ anh. Hơn nữa đây còn là loại chuyện linh dị có đến những bốn giai đoạn biến hóa cực kỳ phức tạp. Nếu hắn có được cái đầu như của Vương Tiểu Minh, mấy chuyện linh dị lúc trước mà hắn gặp được có phải là đã bị hắn xử lý gọn gàng và sạch sẽ rồi?

Dương Gian nói:

- Anh có thể suy tính ra được toàn bộ mọi chuyện cực kỳ rõ ràng, với loại bản lĩnh này của anh mà không làm ngự quỷ nhân thì có chút đáng tiếc.

Vương Tiểu Minh bình tĩnh nói:

- Nếu tôi đi làm ngự quỷ nhân đó mới là điều đáng tiếc.

Dương Gian cười cười:

- Đúng vậy a. Toàn bộ ngự quỷ nhân đều là đám quỷ đoản mệnh. Nếu anh là người thì ít ra anh có thể sống thêm được 40 50 năm nữa nhưng nếu anh thành ngự quỷ nhân thì có lẽ anh chỉ sống thêm được mấy năm.

Vương Tiểu Minh nói:

- Hiện tại con quỷ anh kia đã ở chỗ nào của thành phố Đại Xương vậy. Dựa vào tốc độ của con quỷ anh kia, chắc có lẽ hiện tại cũng sắp đến nơi rồi.

Dương Gian liếc nhìn quỷ vực một cái.

Giờ phút này quỷ vực của hắn đang tiến hành mô phỏng lại địa đồ của thành phố Đại Xương. Hắn để cho quỷ anh lâm vào ảo giác, khiến nó cứ tưởng là nó đang ở bên ngoài thành phố thật. Như vậy hắn có thể thông qua phương pháp này để tìm ra con hẻm không tồn tại ở trong thành phố Đại Xương, con hẻm thứ bảy.

Dương Gian nói:

- Hiện tại nó đang chạy loạn trên đường lớn, thế nhưng phương hướng của nó có lẽ là khu Bắc Thành, cũng chính là nơi Diệp Phong và Hà Xuyên bị mất tích.

Vương Tiểu Minh nói:

- Vậy chúng ta chờ thêm chút nữa.