Khủng Bố Sống Lại

Chương 355: Tin Nhắn




Thế nhưng ngay khi bước chân vào con hẻm, Diệp Phong bắt đầu có chút hối hận. Bởi vì sau khi bước chân vào bên trong con hẻm này, áo liệm của hắn ta đột nhiên nhỏ lại một vòng, gắt gao dán lên trên người của hắn ta, dường như có thứ gì đó trong này khiến cho nó phải e ngại. Ngay lập tức hắn ta hiểu được, điều này cũng không phải là do chiếc áo liệm e ngại, mà đây chính là một loại phải ứng đối với thứ gì đó, trong con hẻm nhỏ này nhất định có quỷ.

Diệp Phong lại quay đầu nhìn ra phía sau, quả nhiên đúng như suy đoán của hắn ta, con đường ở sau lưng hắn ta đã biến mất. Hiện tại đằng sau lưng chỉ còn một lớp bụi màu xanh đen. Chúng cứ như một vực sâu, áp bức khiến cho người ta không thể thở nổi và không dám tiếp tục đi qua nó.

"Tên Triệu Khai Minh kia là Cảnh sát Quốc tế của thành phố Đại Xương, chắc chắn hắn ta sẽ hiểu rõ toàn bộ chuyện linh dị ở trong phạm vi thành phố Đại Xương. Lần tuần tra này của ba người bọn mình cùng không hẳn là do ngẫu nhiên mà đi đến chỗ này... Chắc chắn là tên Triệu Khai Minh kia cố tình dẫn mình cùng với Hà Xuyên đến đây. Hắn ta muốn mượn đao giết người? Bởi vì lúc trước mình đã cự tuyệt việc liên thủ với hắn ta để tiêu diệt Dương Gian."

"Không, không thể nào, hiện tại việc cấp bách cũng không phải là xử lý Dương Gian. Mà chính là chuyện linh dị quy mô lớn đang bao phủ lấy tòa thành thị này, dưới tình huống như thế này thì tên Triệu Khai Minh này không có lý do gì để gây ra xích mích trong nội bộ. Trừ phi hắn ta có một ý định nào đó không muốn cho ai biết."

Diệp Phong không có hoảng sợ, mặc dù hiện tại hắn ta đang rất khẩn trương nhưng vẫn phân tích tình huống một cách lý trí.

"Mặc kệ là chuyện gì, hiện tại mình phải rời khỏi đây đã. Ở chỗ này càng lâu mình càng cảm thấy bất an."

Diệp Phong cố gắng bước nhanh hơn nữa, hiện tại hắn ta đã đi vào bên trong con hẻm rồi, cho nên hắn ta chỉ có thể kiên trì bước về phía trước.

Con hẻm này cũng giống như một con hẻm bình thường khác ở trong thành phố, xung quanh hai bên con hẻm là các cửa hàng buôn bán các thứ, cử hàng bán lẻ. Chỉ là lúc này toàn bộ cửa hàng này đều đã đóng cửa chặt kín, trên đường không hề có một ai qua lại, ngay cả đèn đường cũng bị tắt. Loại khung cảnh quen thuộc như thế này, vốn dĩ cũng không có gì lấy làm kỳ quái, nhưng theo Diệp Phong thấy, chỗ này lại để lộ ra vẻ quỷ dị vô cùng.

Bởi vì ít ra từ nãy đến giờ hắn ta đã đi được mười phút rồi. Nếu dựa vào tốc độ này của hắn ta thì hẳn là đã sớm đi khỏi con đường này rồi mới đúng. Thế nhưng cho đến hiện tại hắn ta vẫn bị vây ở chỗ này, từ đầu đến cuối không có cách nào tìm được đường ra.

"Lại là quỷ vực hay sao? Thứ này rất giống với cái kia của Dương Gian, thật khiến cho người ta chán ghét."

Diệp Phong đột nhiên dừng chân lại, hắn ta cảm thấy bản thân không có lý do gì để tiếp tục đi về phía trước nữa. Nếu hắn ta thật sự bước vào bên trong quỷ vực, vậy thì dù hắn ta sẽ không thể nào đi ra ngoài bằng cách thông thường, nhất định phải dùng một số phương pháp đặc biệt mới được.

Do dự một lát, Diệp Phong khẽ cắn môi, hắn ta hơi xốc chiếc áo liệm lên một chút. Bên trong lộ ra làn da trắng dày đặc những vết thương. Toàn bộ vết thương đều có có hình dấu răng màu đỏ thẫm, giống như có một thứ gì đó đang cắn xe làn da của hắn ta suốt ngày suốt đêm. Một hàm răng cực kỳ quái dị, không thể nào phù hợp với lẽ thường nằm ở trên người của hắn ta. Hàm răng sắc nhọn này đã biến thành màu đen, trông bộ dạng của nó giống như bị hư thối nhưng hiện tại nó đang ngọ nguậy không ngừng, trông nó chẳng khác gì một sinh vật sống. Thế nhưng ngay khi Diệp Phong định mở ra mảnh quỷ vực này, đột nhiên hắn ta phát hiện ra bản thân đã mất đi năng lực này, cũng không thể nói bị mất hiệu lực, mà hắn ta không thể xé mở quỷ vực.

Diệp Phong kinh sợ:

"Sao có thể thế được? Sao lại có thể như vậy chứ?

Vậy mà chỗ này lại không nằm bên trong quỷ vực?

Việc lá bài tẩy cuối cùng của bị mất hiệu lực, khiến cho Diệp Phong bắt đầu có chút hoảng sợ. Vì hắn ta là ngự quỷ nhân khống chế hai con lệ quỷ nên hắn không cảm thấy sợ hãi khi đối mặt với các ngự quỷ nhân khác, nhưng vẫn rất e dè khi đối mặt với lệ quỷ.

Mặc dù áo liệm có thể bảo vệ Diệp Phong khỏi lệ quỷ tấn công nhưng nó không thể nào bảo vệ hắn ta quá lâu. Thời gian vừa đến, hắn ta cũng sẽ chết bởi lệ quỷ khôi phục như bình thường, lúc đó hắn ta sẽ biến thành một con quỷ mặc áo liệm.

"Nhất định phải tìm được đường ra."

Trán Diệp Phong bắt đầu chảy mồ hôi, hắn tiếp tục đi về phía trước. Hai mắt không ngừng liếc ra xung quanh với hi vọng sẽ nhìn thấy được chỗ nào đó không được bình thường. Nhưng bởi vì lúc này bầu trời quá tối, đồng thời tốc độ di chuyện của hắn ta khá là nhanh nên chân của hắn ta đá trúng thứ gì đó khiến cho hắn ta suýt nữa bị té ngã.

- Thứ gì vậy?

Hắn ta vội vàng cầm đèn pin soi xuống nhưng sau một giây, tròng mắt của hắn ta nhanh chóng co lại, thứ mà hắn ta đá trúng chính là một cái đầu. Lúc này cái đầu chỉ còn có một nửa và đang dính đầy màu hiện tại nó đang lăn lông lốc về phía trước vì lực đá của hắn ta. Hình như cái đầu này đã bị thứ gì đó gặm nên máu thịt của nó bị be bét, đã hoàn toàn biến dạng.

Diệp Phong nhíu mày.

- Đây là đầu của ai vậy?

Người bình thường sẽ sợ hãi đối với những thi thể như thế này nhưng hắn ta thì không. Thứ này mà đem so với lệ quỷ, nó còn tốt chán, chẳng khác chị hàng xóm đáng yêu là mấy. Vì vậy nên hắn ta dám cầm đèn pin, đi đến gần để quan sát gương mặt này xem thử nó là của ai. Thế nhưng khi đi lại gần và thấy rõ được diện mạo trên chiếc đầu thì tròng mắt của hắn ta lại tiếp tục co lại.

Bởi vì khuôn mặt bên trên cái đầu bị dang dở này chính là... Hà Xuyên?

Không sai, đây chính là đầu của Hà Xuyên, người lúc nãy đi bên cạnh hắn ta nhưng sau đó biến mất.

Điều này sao có thể được chứ, dù thế nào đi nữa thì tên kia cũng là ngự quỷ nhân. Cứ cho là hắn ta đụng phải quỷ cũng không thể nào chết nhanh như thế này được mới đúng. Cứ cho hắn ta là một con ếch lười đi nữa thì trước khi chết nó cũng phải co giật một hai lần chứ."

Diệp Phong bắt đầu nghi ngờ việc hắn ta có nhìn nhầm hay không, hắn ta muốn đưa tay để kiểm tra, muốn thử xem nhiệt độ của chiếc đầu này như thế nào. Nếu thật sự là Hà Xuyên, như vậy tên kia sẽ chỉ mới chết cách đây không lâu, vì thế chiếc đầu này chắc chắn vẫn còn ấm áp. Thế nhưng khi hắn ta vừa mới đưa tay ra định chạm vào chiếc đầu, bất chợt có một cánh tay nhỏ màu xanh đen không biêt từ chỗ nào đưa qua, cánh tay này túm lấy chiếc đầu nhanh hơn hắn ta một nhịp.

- Hả?

Sắc mặt Diệp Phong đột biến, vội vàng lùi ra phía sau mấy bước. Giờ phút này hắn trông thấy ở trước cửa của một cửa hàng có một đứa bé với làn da màu xanh đen và ánh mắt trống rỗng đang đứng, đồng thời trên tay nó còn đang ôm cái đầu của Hà Xuyên lúc nãy.

- Quỷ anh, quỷ anh giai đoạn thứ hai.