Khủng Bố Sống Lại

Chương 353: Tiệm Tạp Hóa




Dương Gian xuống xe mua chai nước, đồng thời dò hỏi một chút tình hình gần đây.

- Ông chủ, gần đây khu chung cư của ông có chuyện kỳ quái nào xảy ra không?

Ông chủ tiệm tạp hóa nói:

- Đương nhiên có, chuyện kỳ quái nhất chính là bầu trời ngày hôm nay quá tối. Theo tôi thấy có lẽ là ngày tận thế sắp đến rồi. Báo Tân Văn đang thảo luận và cho rằng việc này là do một nhà máy công nghiệp nào đó xả khói bụi ra ngoài khiến cho bầu trời bị sương mù bao phủ như thế này đây. Thế nhưng việc này lại không có ảnh hưởng nhiều đến sức khỏe của người dân. Hơn nữa theo sự phân tích của các chuyên gia đầu ngành cho thấy ở trong lớp khói bụi này có chứa nhiều loại nguyên tố vi lượng có lợi cho sức khỏe. Nếu hít thở nhiều không khí như thế này sẽ cực kỳ tốt cho thân thể. Đàn ông hút vào sẽ có tác dụng cường thận, kiện thể, đàn bà con gái mà hít vào sẽ có tác dụng dưỡng da.

-...

Dương Gian nói:

- Ai lại đi giật mấy cái tít ngày tận thế vậy, hơn nữa mấy lời nói bậy bạ của chuyên gia đâu đâu kia mà mấy người cũng tin?

- Tin chứ, sao lại không tin. Gần đây tôi còn dự định kết hợp với mấy người bạn để đầu tư xây dựng một nhà máy chuyên sản xuất không khí đóng chai này. Một bình có giá khoảng một ngàn mốt, chắc chắn là sẽ rất có lời, cảm giác sắp giàu đến nơi rồi.

Dương Gian nói:

- Vậy tôi sẽ không quấy rầy việc làm ăn buôn bán của ông chủ nữa, bình nước này bao nhiêu tiền thế?

Ông chủ tiệm tạp hóa trả lời:

- Một vạn đồng.

Dương Gian giật mình hỏi lại:

- Cái gì? Một vạn, sao ông không đi ăn cướp luôn đi.

Ông chủ tiệm tạp hóa nói:

- Cậu không biết cướp bóc là việc làm phạm pháp hay sao? Lúc nãy cậu cũng đã uống nước rồi. Nếu hiện tại cậu mà không trả tiền thì đừng có hòng rời khỏi đây. Nếu buôn bán mà không có lời thì cậu nghĩ vì sao tôi lại mở cửa làm ăn vào lúc này chứ? Hiện tại toàn bộ những vật tư dùng cho sinh hoạt ở trong siêu thị đã bị cướp sạch rồi. Hôm nay cậu có thể mua một chai nước với giá một vạn đồng là đã may mắn lắm rồi, qua mấy ngày nữa nó sẽ không chỉ có cái giá đó đâu.

Dương Gian nói:

- Đây là lý luận kiểu gì vậy, cứ cho là tăng giá cũng không ác như vậy chứ, rẻ một chút đi, được không?

Ông chủ tiệm tạp hóa nói:

- Vậy cứ coi như tôi chịu thiệt một chút, giảm cho cậu 10%, 9000 đồng.

- Vậy mà ông bảo là không ăn cướp? Không phải lúc nãy ông bảo định mở nhà máy buôn bán không khí đóng chai mà, hiện tại lại đổi nghề rồi.

Ông chủ tiệm tạp hóa nói:

- Đúng thế mà, chỉ là do thiếu thốn tiền vốn nên mới tăng giá. Nhìn bộ dạng thì có vẻ như cậu không định trả tiền rồi, đúng không? Nếu đã như vậy thì cậu cũng đừng có trách tôi.

Nói xong, ông ta móc từ dưới bàn ra một cây đao.

Dương Gian nói.

- Ông chủ, làm như vậy rất nguy hiểm. Không cẩn thận là ngồi tù mọt gông đấy chứ chẳng chơi đâu.

Ông chủ tiệm tạp hóa nói:

- Tù cái rắm mà tù. Với tình trạng hiện giờ, mấy lão bên trên lo cho thân mấy lão còn chưa xong, lấy đâu ra thời gian mà đi quản những chuyện vặt vãn này. Nôn tiền ra đi, cậu có tin cậu mà không nôn tiền ra là tôi chặt đôi cậu ra không?

- Thấy việc làm ăn của lão cũng chẳng dễ dàng gì, thôi tôi mua bình nước này với giá 100 đồng. Nể mặt tôi một chút, đừng có gây chuyện. Hiện tại tôi cũng không rảnh để quan tâm đến chuyện của ông, ông cứ xem như tôi chưa thấy gì là được.

Dương Gian đặt 100 đồng xuống bàn, lắc lắc đầu mấy cái, sau đó chuẩn bị rời đi. Xem ra việc thành phố lâm vào tình trạng hỗn loạn là không có cách nào tránh khỏi rồi.

- Con mẹ mày chứ, chỉ có một trăm đồng thôi sao, đã thế còn dám đi.

Ông chủ tiệm tạp hóa nổi giận đùng đùng vác đao xông đến.

Dương Gian nói.

- Mẹ kiếp, vậy mà ông còn bảo là ông không đi ăn cướp. Chủ quán, ông đừng có mà quá đáng nhé.

Thế nhưng khi ông chủ tiệm tạp hóa vừa mới chuẩn bị bước ra khỏi cửa để xông về phía Dương Gian, ông ta vô tình vấp phải bậc cửa, khiến ông ta suýt tý nữa thì ngã. Tuy nhiên cây đao ở trên tay của ông ta lại dùng một lực mà người ta hay gọi là lực quán tính bay thẳng về phía Dương Gian, cuối cùng nó nằm yên ở dưới chân của hắn.

Dương Gian hơi sững sờ một lát, sau đó cúi xuống nhặt cây đao lên theo một phản xạ tự nhiên, sau đó hắn nhìn về phía ông chủ tiệm tạp hóa.

Vốn dĩ sau khi lão chủ quán ổn định được người thì định chạy qua để nhặt đao lên. Nhưng khi ngẩng đầu thì lại thấy Dương Gian đang cầm đao nhìn về phía ông ta, ánh mắt của hắn lúc này khá là quỷ dị.

Khung cảnh xung quanh lập tức trở nên yên tĩnh.

Một lát sau, Dương Gian quay trở về xe.

Tôn Nghĩa nói.

- Cậu chỉ mua chai nước thôi mà, sao đi lâu như vậy.

Dương Gian nói:

- Đừng có nhắc đến chuyện này, lỡ đụng phải một tên lừa đảo. Một chai nước mà lão ta bán một vạn đồng. Thật sự đúng là quá ác.

Tôn Nghĩa nói:

- Thế thì hắn ta mới là người xui xẻo chứ.

Dương Gian nói.

- Hẳn là vậy.

Đương nhiên là lão chủ quán kia xui xẻo rồi, lừa người nào không lừa, lại lừa đúng ngay trên đầu của Dương Gian, đây không phải là đang tìm đường chết hay sao?

Trương Hàn nói.

- Có muốn tiếp tục tuần tra không? Tôi thấy khu vực này sẽ không có chuyện linh dị nào xảy ra đâu. Có lẽ nó xảy ra ở mấy khu vực khác cũng nên, vì thế việc mò mẫm như mấy người chúng ta nãy giờ hình như có chút lãng phí thời gian.