Dương Gian nói:
- Lời đằng sau của cậu thật sự rất đúng, hiện tại đúng là không biết nói sao với mấy cô gái này nữa. Lúc nãy tôi vừa bị một bà cô già khạc đờm vào miệng.
Trương Vĩ nói:
- Mẹ nó, ai mà ác độc như vậy chứ, không nghĩ đến cậu còn thảm hơn cả tôi, cô gái kia nên bị bầm thây ra vạn mảnh. Tôi thật sự đồng tình đối với thứ mà cậu vừa đụng phải, đúng rồi, vừa nãy cậu định nói chuyện gì với tôi vậy?
Dương Gian nói:
- Tôi muốn hỏi cậu là, mấy khu nhà của cha cậu đã xây xong chưa, tôi chuẩn bị qua bên đó mua một căn, hiện tại thành phố quá nguy hiểm.
Trương Vĩ nói:
- Xây thì xây xong rồi nhưng không bán được, nếu không cậu đổi qua chỗ khác đi.
- Sao vậy?
Trương Vĩ nói:
- Có mấy người công nhân mất tích, tôi cảm thấy khả năng lớn là bọn họ đụng phải quỷ rồi. Công trường lớn như vậy, hơn một trăm tòa nhà lại đào mấy ngôi mộ lên, lấp đường lấp sá gì đó, xuất hiện một hai con quỷ là chuyện bình thường. Nhưng nếu cậu không sợ thì ngày mai đi rảnh lúc nào tôi dẫn cậu qua lúc đó. Mấy tên bất động sản hợp tác xây dựng với cha tôi đúng là rất buồn nôn, ngày mai cậu phải gõ cho bọn họ một chút, hung hăng lừa bọn họ một khoản, chấn lột của bọn họ mấy chục tòa đi. Mặc dù không có tác dụng lắm nhưng sẽ hả cơn giận.
- Rầm!
Nhưng không đợi cho Dương Gian mở miệng, ở đầu dây bên kia đột nhiên truyền đến âm thanh phá cửa.
Một âm thanh vang lên.
- Cảnh sát đây, đây là cuộc kiểm tra thường ngày, tất cả đứng yên, không được động đậy.
Trương Vĩ mừng rỡ hô to:
- Mấy anh cảnh sát, mấy anh đến đúng lúc quá. Tôi đang định báo cảnh sát đây, lúc nãy bà dì này định cướp bóc bản đại gia, bà ta dám xông lên cởi quần của tôi. May mà bản đại gia phản ứng nhanh, đã kịp thời đá văng bà ta ra ngoài, mấy anh nhanh bắt bà ta đi đi, phải nhốt lại mấy tháng cho chừa. Hiện tại con gái cũng phải dạy dỗ lại cho thật kỹ.
- Ngồi xuống, không được nhúc nhích, hai tay ôm đầu. Cậu đến đây để làm gì?
- Ăn gà.
- Bắt lại, mang đi.
Trương Vĩ giãy giụa nói:
- Anh cảnh sát, mấy anh bắt nhầm người rồi, bắt nhầm rồi á, tôi chỉ đến đây để ăn gà thôi. Mấy anh cứ hỏi người khác mà xem, con mẹ nó, thật sự còng lại à, thật là oan uổng mà, tôi đã là người trưởng thành rồi, tôi đã đủ 18 tuổi, không có phạm pháp a.
Có một âm thanh khác lại vang lên:
- Tôi hành nghề lâu như vậy rồi, mà đây chính là lần đầu tiên co người nói chuyện hùng hồn như vậy, mang đi.
- Anh ruột, anh ruột, cứ tôi với.
- Tút, tút...
Dương Gian hơi nhíu mày khi nghe được tiếng cúp điện thoại.
Tên Trương Vĩ kia đang làm loạn cái gì vậy trời, thế mà để cảnh sát tóm cổ được.
"Mà thôi, kệ đi, ngày mai hỏi Lưu đội trưởng xem sao, dù sao là cảnh sát mang đi chứ không phải đụng quỷ, không cần phải lo lắng."
Đối với chuyện này, hắn không lo lắng tý nào hết nhưng khi hắn chuẩn bị lên giường để ngủ, hắn lại phát hiện ra giường đã bị Giang Diễm chiếm mất vị trí tốt. Tay chân của cô còn cố tình giang rộng ra, khúc giường thừa ra chỉ đủ để cho hắn nằm nghiêng người.
Hơn nữa chỗ này cũng là chỗ mà Giang Diễm thường xuyên nằm ngủ.
Giang Diễm mở to mắt, cô tỏ ra rất đắc ý:
- Nếu không muốn ngủ bên cạnh thì cậu có thể nằm dưới đất.
Dương Gian nói:
- Nhưng tôi là ông chủ của chị mà, chị không thể đối xử với ông chủ như vậy chứ?
Giang Diễm nói:
- Nhưng tôi là nhân viên duy nhất của cậu, hơn nữa còn là con gái, cậu không thể nhường nhịn cho con gái được hay sao
Dương Gian đi qua, dùng một tay xốc chăn lên.
- Kém tý nữa là tôi quên chị là con gái.
Giang Diễm vô ý thức dùng tay che ở ngực, cô bắt đầu hơi căng thẳng.
- Cậu muốn làm gì vậy?
Dương Gian dùng tay chống, ở phía trên người cô nhìn xuống.
- Chị bỏ bớt giùm tôi mấy chữ cuối đi, chỉ giữ lại hai chữ đầu trong câu hỏi của chị thôi.
Trong nháy mắt khuôn mặt của Giang Diễm chợt đỏ lên:
- Cậu nghĩ thông rồi à?
Dương Gian dùng tay sờ lấy khuông mặt mềm mại của cô và nói:
- Chị nói xem, nếu chúng ta không cẩn thận làm ra một đứa bé thì tính sao bây giờ Có muốn dùng biện pháp phòng ngừa không?
Giang Diễm đẩy đẩy lồng ngực của của Dương Gian, mặt đỏ bừng:
- Vậy cậu đi mà mua.
Dương Gian nói:
- Tôi là con trai, tại sao lại chú ý đến chuyện này làm gì chứ? Dù sao trước sau gì cũng phải sinh em bé.
Giang Diễm nghĩ nghĩ một lát, sau đó vội vàng rời giường:
- Vậy cậu chờ một lát, tôi lập tức quay lại.
- Rầm!
Ngay lập tức truyền đến tiếng đóng của.
Sau đó trong hành lang truyền đến tiếng bước chân vội vã.
Dương Gian lộ ra một nụ cười thỏa mãn, hắn nhào lên giường:
- A, đúng là con gái, dám đấu cùng tôi, haha, IQ của tôi có thể nghiền ép chị mười con phố.
Ngủ thôi.
…
- Tí tách, tí tách!
Trong buổi tối yên tĩnh, vô cùng im ắng, không biết từ lúc nào thì ở xung quanh lại bắt đầu xuất hiện âm thanh tiếng nước nhỏ giọt.
Âm thanh này không xuất hiện ở trong WC mà lại xất hiện ở trên trần nhà.
- Tí tách!
Lại một âm thanh nữa vang lên, lần này âm thanh này lại vang lên ở cạnh đầu chiếc giường mà Dương Gian đang nằm ngủ, không khí bắt đầu lan truyền một mùi máu tươi gất gay mũi. Thứ đang nhỏ giọt ở trên trần nhà xuống không phải cái gì khác, chính là một màu máu đỏ tươi. Máu chảy từ trên nóc nhà, thấm qua những kẽ hở, dường như chỗ nào cũng có, hơn nữa số lượng đang tăng không ngừng. Chỉ trong chốc lát, toàn bộ nóc nhà đều bị nhuộm một màu đỏ tươi bằng màu.
Trên trần nhà, có thể thấy rõ được bộ dạng của một người, miệng đang mở ra, lộ ra hình dạng của khuôn mặt. Hiện tại người này đang giằng co trong sự đau đớn, dường như anh ta đang chịu sự tra tấn của ác quỷ, đang kêu rên, la hét vì thống khổ, nhưng tất cả những thứ đó lại rất bình tĩnh, không hề phát ra một chút âm thanh nào. Toàn bộ căn phòng chỉ có tiếng nước nhỏ giọt mà thôi.
Ngay lúc này Dương Gian chợt mở mắt.
Hiện tại hắn đã không thể nào chìm vào giấc ngủ sâu được nữa, đã thành thói quen nữa ngủ nửa thức, cho nên hắn rất nhạy cảm với những thay đổi, những tiếng động ở xung quanh.
"Mình bị ảo giác hay sao vậy?"
Hắn mở to hai mắt lại không nhìn thấy điều gì bất thường ở xung quanh phòng. Trên trần nhà cũng không có nước nhỏ xuống chứ đừng nói là máu tươi nhỏ xuống. Toàn bộ mọi thứ lúc trước cứ như là ảo giác vậy, sau khi tỉnh lại những thứ đó đều biến mất không chút dấu vết, dường như những thứ đó không hề tồn tại.
"Không, không phải là ảo giác."
Bất chợt Dương Gian nhìn lướt qua xung quanh, sau đó hắn chứng kiến bên cạnh chiếc gối của hắn đã bị một giọt máu tươi thấm vào.
Mùi máu tươi rất nồng, nồng đến gay cả mũi.
Hơn nữa nó còn mang theo một mùi tanh của máu, mùi hôi thối, giống như máu này đã bị hư thối vậy.
Dương Gian suy nghĩ một chút, sắc mặt hắn hơi thay đổi, lập tức ngồi dậy đi xuống giường, mặc quần áo tử tế và đi ra ngoài.
Vừa đi ra ngoài cửa, hắn đã thấy được một dấu chân màu đỏ tươi lưu lại ở trên hành lang, mấy dấu chân này được ngưng tụ bằng màu tươi. Giống như lúc trước đã có ai đó đi ngang qua đây, hơn nữa đã đứng ở đây, đi qua đi lại trước cửa phòng trọ của Giang Diễm, bởi vì những dấu chân ở trước cửa phòng rất nhiều, rất dày đặc.