Khủng Bố Sống Lại

Chương 197: Tấm Gương 3




Dương Gian nói:

- Vậy thì cùng đi đi.

Lúc này Vương San San đề nghị:

- Có thể không cần phải đi đâu, chúng ta có thể dùng nước để viết trên gương được mà, chắc chắn anh ta có thể hiểu được.

Triệu Lỗi lập tức gật đầu:

- Đây chính là một ý kiến hay.

Không một ai dám rời đi, chỉ khi tập hợp lại một chỗ cùng với Dương Gian thì bọn họ mới có cảm giác an toàn.

Dương Gian nói:

- Vậy Trương Vĩ viết đi, để tôi nói cho.

Trương Vĩ bưng lấy bàn tay, tỏ ra vô cùng thảm thiết:

- Tại sao lại là tôi? Ca ca, không được đâu, mấy hôm nay tôi chơi game nhiều lắm, cậu nhìn tay tôi này, bấm chuột nhiều qua nên hiện tại đang bị đơ cơ tay. Hiện tại đã bất đầu mất cảm giác, không thể động đậy, á, ai da, đau qua, cậu xem mấy ngón tay của tôi đang bị chuột rút này, không ổn, không ổn rồi, tôi phải đi bệnh viện để khám thôi, Trương Vĩ tôi còn trẻ lắm, không thể tàn tật như vậy được.

Dương Gian nhìn về phía Triệu Lỗi:

- Triệu Lỗi?

Triệu Lỗi chợt dùng tay ôm ngực:

- Ca ca, sao ngực tôi cảm thấy rất khó chịu lắm, đột nhiên tôi cảm thấy có chút khó thở, xong rồi, xong mất rồi, tôi cảm thấy sắp xỉu rồi, tôi bắt đầu cảm thấy hít thở không nổi nữa rồi, thật sự rất khó chịu. Có phải bia mà chúng ta uống có vấn đề không nhỉ, hay tôi bị ngộ độc rượu? Chắc chắn vậy rồi, nhất định là như thế, bia này có vấn đề.

Vừa nói, cậu ta còn tựa vào vách tường từ từ ngã xuống.

Dương Gian nói:

- Mẹ nó, sao hai cậu không đi chết đi, nhìn bộ dạng của hai cậu mà xem, sau này có đụng phải quỷ thì đừng có mà gọi cho tôi, gọi thẳng dịch vụ mai táng, thuê kèn trống đi. Tôi không quen biết gì mấy cậu cả.

Vừa nghe hắn nói như vậy, Trương Vĩ đột nhiên cười ha ha:

- Dương Gian, lúc nãy tôi vừa mới nhớ ra, mặc dù tay phải của tôi bị chuột rút nhưng tay trái rất tốt, không bị gì hết, tôi có thể dùng tay trái để viết, không ảnh hưởng gì. Cậu nhìn này, haha, nhìn xem, tay trái tôi rất linh hoạt đúng không, linh hoạt như thế này thì viết mấy chữ có sao đâu.

Nếu ca ca không bảo vệ mình nữa, hắn còn chơi cọng lông ấy.

Lúc này đến lượt Triệu Lỗi giãy dụa đứng dậy, cậu ta tỏ ra bộ dạng suy yếu và nói:

- Sao tôi đột nhiên phát hiện ra đầu không còn choáng nhiều như lúc trước nữa, chắc là tôi không bị ngộ độc rượu nặng lắm, hẳn là còn chịu đựng được.

Dương Gian nói:

- Nếu tay của cậu không còn bị chuột rút nữa thì Trương Vĩ, cậu đến viết đi.

- Ca ca à, sao vẫn là tôi phải viết vậy?

Dương Gian nghiêm túc nói:

- Bởi vì tôi nghi ngờ con quỷ kia đi theo cậu đến đây. Không phải mấy đêm trước cậu oẳn tù tì với tấm gương nhưng lại thắng 100 lần hay sao? Hiện tại Thượng Quan Vân lại xảy ra chuyện ở trong tấm gương, chuyện này quá trùng hợp, cho nên cậu là người bị tình nghi nhiều nhất, cậu không làm thì ai làm thay cậu? Cậu không thể nào trông chờ vào người khác đi chùi đít thay cậu được, chuyện này tôi không thể giúp cậu được. Tôi phải đứng canh ở xung quanh, không thể phân tâm đi viết chữ.

Vẻ mặt Trương Vĩ giống như đưa đám, hắn ta nói:

- Có nguy hiểm gì không vậy?

Dương Gian nói:

- Không biết, có lẽ sẽ có nguy hiểm, cũng có thể không, nếu cậu sợ thì tự đi kiếm giấy và bút đi.

Trương Vĩ nghiêm túc nói:

- Vẫn là cùng nhau đi kiếm giấy bút đi, tôi cảm thấy đây là cách an toàn nhất, không tiêu tốn bao nhiêu thời gian.

Khóe miệng Dương Gian giật một cái:

- Nếu mấy cậu vẫn còn tỏ ra bộ dạng như vậy tôi sẽ đánh người đó, lảm nhảm nhiều như thế để làm gì, nếu con quỷ kia mà muốn giết người thì mấy cậu phải chết mấy lần luôn rồi, còn đâu cơ hội để mà đứng đây nói chuyện vớ vẩn.

Miêu Tiểu Thiện lau nước mắt, cô nói ra nhưng trong giọng của cô vẫn có vẻ hoảng sợ:

- Vẫn là để tôi viết cho, anh họ của tôi còn ở bên trong, không thể bỏ mặc anh ấy một mình được.

Dương Gian hơi kinh ngạc:

- Cậu đã nghĩ kỹ chưa, mặc dù tấm gương chỉ là tấm gương bình thường, không có vấn đề gì hết nhưng dù sao nó cũng có mối liên hệ nhất định nào đó với quỷ, có một chút nguy hiểm.

Hắn không nghĩ đến lúc này Miêu Tiểu Thiện lại can đảm như vậy.

Miêu Tiểu Thiện vội vàng nói, cô và Thượng Quan Vân là anh em họ, mặc dù rất sợ hãi nhưng cô không thể bỏ mặc hắn ta được:

- Không sao, chuyện hiện tại của anh họ đều là do tôi làm liên lụy đến, nếu tôi không đồng ý cho anh họ đi tham gia vào buổi tụ họp này của chúng ta thì có lẽ anh ấy cũng không xảy ra chuyện. Nếu trong khi chúng ta đi khỏi đây mà anh họ tôi xảy ra chuyện ngoài ý muốn thì tôi biết phải làm sao bây giờ?

Dương Gian bình tĩnh nói:

- Cậu đã quyết tâm như vậy thì chúng ta bắt đầu đi, có chuyện gì đó xảy ra tôi vẫn sẽ đảm bảo an toàn cho mấy cậu được.

Quỷ vực của hắn có thể mở ra trong nháy mắt, hơn nữa ngay trong vòng một giây sau khi mở ra quỷ vực là hắn có thể mang theo mấy người bạn rời khỏi đây. Cho nên hắn luôn luôn phải chú ý đến mọi tình huống ở xung quanh, tránh cho có việc gì đó bất ngờ xảy ra.

Miêu Tiểu Thiện gật gật đầu

- Ừm!

Dương Gian nói:

- Hỏi Thượng Quan Vân xem, khi anh ta đi vào nhà vệ sinh thì có thấy thứ gì đó không bình thường không?

Miêu Tiểu Thiện lập tức dùng ngón tay chấm nước và viết lên gương:

"Anh họ, anh đừng sợ, Dương Gian sẽ có cách giải quyết chuyện này thôi. Nhưng hiện tại cậu ấy muốn hỏi anh mấy chuyện, điện thoại của anh đã bị hỏng rồi, hiện tại chúng ta chỉ có thể sử dụng cách này để nói chuyện với nhau mà thôi."

Ở mặt bên kia của tấm gương, giờ phút này sắc mặt của Thượng Quan Vân đã bắt đầu có dấu hiệu sụp đổ. Hắn ta đứng trước gương, tỏ ra vô cùng hoảng sợ, không ngừng vuốt vuốt tấm gương, dường như hắn ta định dùng cách này để thoát ra ngoài nhưng hiện thực rất tàn khốc, mọi chuyện cũng không diễn ra như hắn ta tưởng tượng, không có chuyện gì xảy ra hết, hắn ta vẫn bị nhốt ở bển trong. Dường như hắn ta đang bị vây ở bên trong cái lồng vậy, hắn ta không thể nào thoát ra ngoài được. Nhưng sau khi đọc được câu nói của Miêu Tiểu Thiện lại khiến cho hắn ta bắt lấy được một tia hi vọng, hắn ta vội vàng dùng tay chấm nước và viết lên tấm gương.

"Nhanh, nhanh giúp anh thoát khỏi đây."

Miêu Tiểu Thiện dùng tay viết chữ rất nhanh nhưng vẫn đọc được:

"Dương Gian hỏi anh, lúc trước khi anh ở trong nhà vệ sinh, anh có thấy thứ gì đó không bình thường không?"

"Không có, lúc đó anh còn đang cắm cúi rửa mặt nên không để ý gì cả."

Miêu Tiểu Thiện quay đầu nhìn Dương Gian và nói:

- Dương Gian, cậu nhìn?

Dương Gian tiếp tục:

- Hỏi anh ta xem, anh ta tiến vào trong gương như thế nào?

Miêu Tiểu Thiện lại lập tức viết lên tấm gương:

"Anh họ, anh tiến và bên trong tấm gương như thế nào?"

Thượng Quan Vân vội vàng đáp lại:

"Anh không biết, anh không biết gì hết, hiện tại anh phải làm gì đây? Anh muốn đi ra ngoài, anh muốn rời khỏi cái nơi chết tiệt này? Có phải là anh sẽ không thể nào thoát ra được không?"

Sắc mặt của hắn ta hiện tại đang lo lắng vô cùng.

Dương Gian cau mày, sau đó nói:

- Khuyên anh ta nên bình tĩnh lại.