Khủng Bố Sống Lại

Chương 185: Người Thứ Năm




Trương Vĩ nói:

- Xin lỗi, Gia Cát Đại Ngốc, do tôi không đúng.

Dương Gian nhíu mày, hai tên này lúc nào trở nên ăn ý như vậy chứ?

Trương Vĩ nói:

- Còn hai vị này, một là Mộ Dung Nhị Ngưu, còn cô gái bên cạnh là Đoan Mộc Hắc, mặc dù tên là Hắc nhưng khi lớn lên cô ấy lại không hề đen chút nào.

Thượng Quan Vân thiếu chút nữa là nói tục rồi:

- Móa, mấy người các cậu đang đùa giỡn với tôi đúng không?

Ngay từ đầu hắn ta còn tưởng là tên của người trước mặt hắn ta chính là Hiên Viên Thiết Đản, là hắn quá ngây thơ.

Dương Gian không đành lòng nhìn thẳng vào hắn ta, xem ra độ vô sỉ của người này vẫn còn kém xa Trương Vĩ, xấu hổ quá nên hắn chỉ biết cắm cúi ăn.

Ngay khi hắn đang định ăn uống một cách nghiêm túc, đột nhiên Dương Gian phát hiện ra, ở trước mặt hắn không xa đang bày ra một bộ chén bát đã sử dụng, bên cạnh còn có một ít đồ ăn thừa.

Cái ghế ở chỗ đó đã hơi dịch ra phía sau một chút, dường như có ai đó vừa mới ăn xong nhưng khi hắn nhìn lại, Trương Vĩ, Triệu Lỗi, và Vương San San ở bên cạnh hắn.

Nếu tính thêm cả hắn nữa thì mới có 4 người, như vậy chỉ có 4 bộ chén bát mà thôi, hiện tại lại có thêm một bộ chén bát thứ 5, đây là của ai? Phải biết là Miêu Tiểu Thiện và người anh họ của cô ấy chỉ vừa mới tới.

Vốn dĩ hắn vừa mới buông lỏng tâm tình nhưng lúc này lại đột nhiên căng thẳng lên.

Dương Gian nhớ kỹ, lúc bọn họ vào trong căn phòng này, đồ ăn còn chưa có dọn lên, khả năng có người nào đó ăn từ trước bị loại bỏ.

Nói cách khác, bộ bát đũa thứ 5 này đã được sử dụng trong khi bọn họ đang ngồi ở phòng ăn, thế nhưng không thể nào có chuyện đó xảy ra được, bởi vì hắn ở đây từ đầu đến giờ không nhìn thấy ai hết.

Lúc này hắn mới nghĩ đến Trương Vĩ, hắn ta bảo là hắn ta có thể oẳn tù tỳ thắng tấm gương 100 lần, điều này khiến sự bất an của hắn dần dần tăng lên.

"Bốn người, 5 bộ chén đũa, không phải xui xẻo đến mức đó chứ, chưa gì đã gặp được chuyện linh dị?"

Trong lòng Dương Gian đang trở nên bất an dần dần, sau đó biến thành một sự lo lắng không tên, hắn nhíu mày nhìn xung quanh phòng khách này. Toàn bộ mọi thứ đều rất bình thường, cũng giống như một phòng ăn trong một nhà hàng bình thường, không nhìn ra được điểm nào bất thường.

Nhưng, có đôi khi chuyện linh dị không thể nào chỉ dùng mắt thường để phát hiện ra được. Chuyện linh dị ở trong thôn Hoàng Cương chính là minh chứng tốt nhất cho điều này. Ở bên ngoài thì nhìn thấy nó vô cùng yên tĩnh, rất bình thường nhưng sự thật ẩn giấu trong nó lại vô cùng khủng bố.

Hắn muốn hỏi thử tình trạng của mọi người xem sao, để hiểu rõ hơn về tình huống lúc này nhưng lời vừa ra đên khóe miệng thì bị ngừng lại.

Nếu ở đây thật sự xảy ra chuyện linh dị, có nói với đám người Trương Vĩ cũng vô dụng mà thôi, dù sao bọn họ cũng chỉ là những người bình thường, không thể nào giải quyết chuyện gì được. Nếu không phải thì có khác nào trò hề, không cần thiết. Sau khi suy đi nghĩ lại hắn cảm thấy dù có hay không có quỷ xuất hiện cũng không cần nói ra. Việc cấp bách hiện tại là phải tìm một lý do nào đó để khiến cho mọi người đi khỏi đây.

Dương Gian đột nhiên nói:

- Đúng rồi, Trương Vĩ, không phải cậu muốn mời chúng tôi đến KTV để hát hò hay sao? Cơm cũng đã ăm rồi, hiện tại lên đường thôi.

Trương Vĩ nghiêm mặt nói:

- Mộ Dung Nhị Ngưu, cậu nói chuyện phải chú ý một chút. Gì mà Trương Vĩ? Tên đầy đủ của tôi là Hiên Viên Thiết Đản. Hơn nữa bạn học Miêu Tiểu Thiện vừa mới đến, tôi cũng còn có một số lời muốn giao lưu cùng Thượng Quan Vân, chúng ta cứ ở lại thêm một chút đi.

Miêu Tiểu Thiện nói:

- Tôi không sao đâu, trước khi đến đây tôi cũng đã ăn cơm trước rồi. Nếu hiện tại mấy cậu muốn đi hát hò thì cứ đi thôi.

Trương Vĩ nói:

- Cậu nói như thế là sai rồi, mấy người bọn tôi vừa mới gặp mặt với người anh họ của cậu, đương nhiên là phải tâm sự một số chuyện quan trọng liên quan đến chuyện của gia tộc. Đúng rồi, anh họ, không biết gia tộc Thượng Quan của anh đang làm cái gì vậy? Chẳng lẽ là một gia tộc lánh đời nào đó, có tài phú khả địch quốc hay sao? Nói đến chuyện này thì tôi lại cảm thấy xấu hổ thay cho gia tộc Hiên Viên của tôi, chỉ làm được một cái công trường mười mấy ức mà thôi.

- Àngười bạn thân này của tôi tên là Mộ Dung Nhị Ngưu, gia tộc của cậu ta khác xa gia tộc của tôi. Gia tộc của hắ là một trong những gia tộc mạnh nhất trong các gia tộc lánh đời ở trong thành phố. Cho nên khi nói chuyện với cậu ta thì anh nên cẩn thận, chú ý một chút, ngay cả tôi cũng phải cho cậu ta bảy phần mặt mũi. Nếu anh không cẩn thận chọc cho cậu ta giận lên, cậu ta sẽ biến thân và nạo chết cả họ nhà anh đấy.

Mặt của Thượng Quan Vân tối sầm, hắn ta cảm thấy tên của hắn được ghép lại từ hai họ thì có gì sai chứ, sao tên này lại nhắm vào hắn ta làm gì?

- Cậu bị ám ảnh bởi tiểu thuyết rồi, hơn nữa tôi cũng không hề đắc tội với cậu ta?

Không đắc tội?

Vậy sao anh mò mặt vào cuộc tụ họp của mấy người sống sót bọn tôi làm gì. Trương Vĩ liếc mắt nhìn hắn ta một chút, trong ánh mắt lộ vẽ khinh thường cùng không vui.

Dương Gian nói:

- Mấy lời đó thì chờ tý nữa rồi nói, cơm cũng đã ăn rồi, chúng ta nên đi thôi.

Trương Vĩ nói:

- Không cần phải vội, tôi còn muốn nói chuyện với vị Thượng Quan huynh đệ này như hai vị cường giả.

Triệu Lỗi cũng gật đầu nói:

- Miêu Tiểu Thiện, cậu ăn cơm trước đi, tôi cùng Trương Vĩ muốn trò chuyện với người anh họ của cậu.

- Tại sao tôi lại cảm thấy mấy người các cậu không có ai bình thường hết vậy.

Bạn học Miêu Tiểu Thiện cảm thấy vô cùng mất mặt vì biểu hiện của đám bạn học. Nếu để cho người trong nhà của cô biết được chuyện này chắc hẳn bọn họ sẽ cười cho thúi mặt mất.

Dương Gian nói:

- Chờ một chút, chẳng lẽ mấy người các cậu không cảm thấy được nhà hàng này có vấn đề hay sao, không, không phải, là cái phòng ăn này của chúng ta có vấn đề hay sao?

Triệu Lỗi buồn bực nói:

- Có chuyện gì? Sao tôi không cảm thấy được có chuyện gì cả mà.

Lúc này Trương Vĩ đột nhiên đứng dậy:

- Cậu nói đúng, tôi cũng cảm thấy chỗ này có vấn đề, đi, chúng ta phải rời khỏi đây ngay lập tức.

- Hử?

Dương Gian lại sững sờ một chút khi thấy biểu hiện của Trương Vĩ, chẳng lễ loại không có dây thần kinh như Trương Vĩ lại có thể phát hiện được điều khác thường ở trong căn phòng này hay sao.

Trương Vĩ lập tức nói:

- Đi, chúng ta đi hát hò.

Sau đó hắn ta nhanh chóng tính tiền và rời đi, toàn bộ hành động của hắn ta rất mạch lạc, dứt khoát.

Trong quá trình di chuyển ở trên đường, Triệu Lỗi nói:

- Cơm còn chưa ăn xong mà mấy cậu đã muốn đi đâu? Tôi đã ăn no đâu.

Sắc mặt Trương Vĩ trở nên nghiêm túc:

- Có thể nhà hàng kia có vấn đề.

Dương Gian có chút tán thưởng:

- Cậu cũng phát hiện hay sao? Xem ra tôi phải nhìn lại cậu với con mắt khác rồi, tôi còn tưởng cậu chỉ biết mỗi chơi game, còn lại không hề biết gì cả.

Trương Vĩ kinh ngạc nói:

- Tôi có phát hiện ra vấn đề gì đâu, đồ ăn ở đó rất ngon mà, tôi còn muốn ăn thêm đây.

-...