Khủng Bố Sống Lại

Chương 183: Thay Đổi Bất Thường 2




Mà thông qua nhịp đập của tim để điều hòa nhiệt độ cơ thể, đồng thời tăng tuần hoàn máu, nếu nhịp tim bị chậm lại, nhiệt độ cơ thể sẽ bị giảm xuống, máu ít lưu thông hơn.

Không trách được, hiện tại làn da của Vương San San lại nhợt nhạt đến vậy, hơn nữa trên cơ thể còn có một cỗ khí tức lạnh lùng.

Dương Gian lại hỏi tiếp:

- Ngoài cái đó ra, San San còn có biểu hiện gì khác lạ nữa không?

Vương Bân nói:

- Loại tình huống này đã rất tồi tệ rồi, nếu bệnh này còn tiếp tục kéo dài, đến lúc đó tim con bé sẽ ngừng đập, khi đó con bé vẫn còn là người nữa hay sao?

Nói đên đây, trên khuôn mặt của một người đàn ông từng trải, một người đàn ông của gia đình cũng không khỏi biểu lộ ra vẻ hoảng sợ cùng kinh hãi.

Con gái ông ta đã không còn có nhịp tim, con bé là người hay đã thành quỷ?

Dương Gian nghiêm túc nói:

- Chuyện này thì chú phải cân nhắc từ lúc trước rồi mới đúng chứ. Lúc đó chú quyết định trả giá để thoát khỏi con quỷ anh kia, đây cũng chính là cái giá phải trả mà cháu đã nói lúc trước.

Vương Bân có chút hối hận:

- Nhưng có phải là nó quá lớn hay không?

Dương Gian nói:

- Dù sao thì vẫn tốt hơn là bị con quỷ anh nuốt luôn ở thời điểm đó. Ít ra thì hiện tại bạn ấy vẫn còn sống, mặc dù trạng thái cơ thể của bạn ấy có chút kỳ quặc, nhưng chú có thể yên tâm, trước khi cháu chết thì bạn ấy sẽ không sao hết.

Chỉ cần hắn còn sống thì Vương San San có thể sống. Hắn chết đi, Vương San San sẽ lập tức biến thành quỷ nô, mất hết sinh mạng, cũng mất luôn ý thức nên Dương Gian có thể khẳng định, từ nay về sau, Vương San San chỉ có thể sinh hoạt dưới tình trạng như thế này.

- Đây chính là quỷ nô?

Hắn nhìn bộ mặt tái nhợt của Vương San San, giờ phút này Vương San San mỉm cười đối với Dương Gian, đây cũng còn tính là bình thường.

Dương Gian nghĩ thầm trong lòng:

"Không, sự chuyển đổi này cũng không hoàn thiện, San San vẫn không phải là quỷ nô chính hiệu, mặc dù đặc điểm sinh mạng không còn mạnh mẽ nhưng bản chất vẫn không hề thay đổi chút nào."

Còn về việc có thay đổi hay không, hắn không dám khẳng định, hắn còn cần quan sát thêm một đoạn thời gian nữa.

Quỷ nô, hắn cảm thấy mọi chuyện không thể nào đơn giản như vậy được.

Trong trường học Dương Gian cũng đã từng đụng phải quỷ nô, mấy con quỷ nô của quỷ gõ cửa cũng chả khác lệ quỷ là mấy.

Lúc này Trương Vĩ đi tới, bộ dạng của hắn ta hiện tại trông rất bỉ ổi.

- Mấy bạn đang nói chuyện gì mà trò chuyện lâu như vậy? Lúc nãy tôi đã đặt phòng ở quán cơm bên cạnh rồi, chúng ta chuẩn bị đi ăn cơm thôi, đi, mọi người cùng đi qua đó. Trông bộ dạng của tên này thì dường như việc oẳn tù tỳ với con quỷ cũng không hề ảnh hưởng gì đến hắn ta lắm.

Dương Gian nói:

- Không có chuyện gì, chỉ nói chuyện cùng chú Vương về trường học. Đúng rồi, chỉ có mấy người chúng ta thôi hay sao?

Trương Vĩ trả lời:

- Phải một lúc nữa thì Miêu Tiểu Thiện mới đến được, còn tên tiểu tử Tôn Nhân thì đã chạy mất dép rồi, cậu ta đã chuyển nhà qua tỉnh khác, chuyển trường từ ngày hôm kia rồi. Chắc chắn tên này sẽ không tới nữa, tên này đúng là, lúc trước tôi gọi điện thì cứ bảo là cậu ta sẽ đến nữa chứ.

- Trong nhà Lưu Kỳ đã xảy ra chuyện, phải về nhà chịu tang, nghe nói là ông hay bà gì đó xảy ra chuyện. Cũng không biết là thật hay giả nhưng chắc bạn ấy không phải là người cầm chuyện sinh tử ra để nói đùa đâu, tôi tạm thời tin tưởng bạn ấy.

- Cho nên lần hội tụ này của chúng ta chỉ có 5 người, à, chú Vương, chú có tham gia không?

Vương Bân cười cười:

- Chú chỉ đưa San San đến thôi, chú cũng không tiện lắm khi tham gia vào chuyện của mấy người trẻ tuổi bọn cháu, thân thể của San San không được tốt lắm, nếu con bé có chuyện gì thì cứ gọi điện cho chú nhé, chú sẽ đến liền.

Mặc dù vợ ông ta là Vương Hải Yến không cho Vương San San ra ngoài nhưng ông ta lại cảm thấy kiểu tụ họp này rất có lợi cho cô ấy. Không phải là tụ họp cùng người khác mà tụ hợp với Dương Gian là được. Bởi vì hắn không phải là một người bình thường.

- Dương Gian, phiền cháu chiếu cô San San của chú nhiều một chút nhé?

Dương Gian nói:

- Chú Vương cứ yên tâm đi, có cả đám chúng cháu ở đây thì San San sẽ không xảy ra chuyện gì đâu.

- Có câu này của cháu thì chú yên tâm rồi, vậy thôi chú đi trước, San San, nên trò chuyện với bạn học nhiều nhiều nhé con, gần đây con hơi ít nói đấy, như thế là không tốt đâu.

Vương Bân căn dặn một câu, sau đó lái xe rời khỏi đây.

Chờ ông ta vừa đi, Trương Vĩ hơi tò mò hỏi han:

- Vương San San bị bệnh hay sao?

Dương Gian nói:

- Nãy cậu có nghe được cuộc nói chuyện của chúng tôi không?

Trương Vĩ nói:

- Có, nghe được.

- Nghe được rồi còn hỏi tôi làm cái gì?

Trương Vĩ nói:

- Tại nghe được nhưng không hiểu nhiều lắm. Theo cảm giác thì thấy dường như bên trong bạn ấy có chuyện nhưng thực tế lại không có chuyện gì, rốt cục là có hay không thì tôi cũng không rõ ràng nữa.

Nói xong, hai tay hắn ta đưa ra, tỏ ra bộ dạng bất đắc dĩ.

Dương Gian nói:

- Nếu vậy thì cậu cứ coi như không có chuyện gì đi.

Bên trong nhà hàng, tại một gian phòng có thể chứa được hai mươi, ba mươi người, có điều hiện tại chỉ có 4 người, Dương Gian, Trương Vĩ, Triệu Lỗi, Vương San San, thêm một người nữa chưa đến, tính tổng cộng thì cũng chỉ là 5 người mà thôi.

Mặc dù trên bàn bày cả đống đồ ăn nhưng trông rất quạnh quẽ, ngay cả người phục vụ cũng cảm thấy kỳ quái.

Dương Gian mở miệng nói:

- Chỉ có mấy người chúng ta, sao cậu lại đặt phòng lớn thế chứ? Hơn nữa cũng gọi cả đống đồ ăn, ăn không hết lãng phí lắm.

Trương Vĩ thở dài nói:

- Một nhóm hơn 40 người cùng nhau học tập 3 năm, nhưng chỉ trong chớp mắt chỉ còn lại có 7 người. Thế mà hiện tại còn có 2 người không đến được, một người đến muộn. Hiện tại tâm trạng của tôi rất tệ mà gần đây cũng kiếm được chút tiền, muốn dùng để giải tỏa thôi. Dương Gian, cậu nói xem, có phải là một ngày nào đó tôi cũng sẽ đi bán muối như bọn họ hay không?

Dương Gian nói:

- Cái đó còn phải phụ thuộc vào nhiều yếu tố, nếu may mắn không đụng phải quỷ thì không sao nhưng xui xẻo đụng phải quỷ cũng chưa chắc chết, không phải là hiện tại chúng ta vẫn còn sống hay sao? Cậu đừng lo quá nhưng tốt nhất thì cậu nên chuẩn bị một cỗ quan tài thật tốt, khắc một tấm bia thật đẹp, để sẵn ở đó, khi nào xảy ra chuyện thì lấy ra mà dùng, đỡ phải mất thời gian.

Trương Vĩ:

- Dường như cậu nói cũng có chút đúng.

Triệu Lỗi ở một bên chen lời vào:

- Gần đây các cậu có chú ý đến những tin tức về chuyện linh dị không?

Trương Vĩ:

- Khi không đi quan tâm mấy thứ đó làm gì, chưa đủ sợ hay sao mà kiếm thứ để dọa bản thân. Nếu cậu rảnh thì ở nhà chơi game với tôi đi.

Triệu Lỗi trầm mặc một lát sau đó mới mở miệng:

- Gần đây tôi có tìm tòi những thông tin liên quan đến chuyện linh dị trên diễn đàn. Sau khi tìm tòi thì tôi mới phát hiện ra, thật ra không phải chỉ có đám tụi mình gặp phải quỷ, có rất nhiều nơi trên cả nước có quỷ. Nhiều người còn bảo bọn họ đã tận mắt trông thấy quỷ, thấy chuyện linh dị, hơn nữa có cả đống địa điểm đã bị phong tỏa. Ngay cả trong thành phố của chúng ta cũng có mấy địa điểm bị phong tỏa, thậm chí tôi còn cố ý xem qua môt lượt mấy điểm đó thử xem. Ngoại trừ trường học của chúng ta ra, còn có tiểu khu của Trương Vĩ, thêm một đoạn đường cao tốc ở khu vực ngoại ô, còn có cả công viên Nhân Minh cũng thế, toàn bộ đều đã bị phong tỏa hết, hơn nữa còn có cảnh sát đứng canh ở bên ngoài.