Dương Gian hỏi:
- Nhưng chuyện đó thì liên quan gì đến cái mặt sưng vù của cậu chứ?
Trương Vĩ nói:
- Bởi vì lúc đó tôi suy nghĩ đến việc, lỡ như trong nhà tôi có quỷ thì sao? Khi đó thì tôi phải làm gì? Cho nên trước khi sử dụng phương pháp đó, tôi đã đặt thêm một điều kiện nữa, một cái gọi là phương pháp đối phó với quỷ, bởi vì thầy Chu Chính đã nói, chỉ có quỷ mới đối phó được với quỷ. Thế nào, cậu thấy tôi thông minh không?
Dương Gian hỏi:
- Nhưng mà cậu phải nói cho tôi biết cậu đặt điều kiện gì chứ.
Trương Vĩ nói:
- Tôi phải suy nghĩ một lúc lâu mới nghĩ ra được một cách thông minh này đó, điều kiện của tôi là: Nếu một trong tôi và gương oẳn tù tỳ, người này thắng thì phải tự tát một cái vào má. Nếu trong nhà xuất hiện quỷ, khi đó nó sẽ thắng tôi, vì vậy theo như giao kèo nó sẽ tự tát vào mặt nó, tức là nó đã đối phó với nó rồi nên tôi sẽ an toàn. Kết quả là tôi may mắn thắng cả 100 ván, nên phải tự tát 100 cái, khiến cho mặt tôi bị đánh sưng thế này đây.
Đầu tiên Dương Gian lặng người một chút, sau đó muốn khen sự thông minh của hắn ta nhưng hắn chợt suy nghĩ lại:
- Không đúng, theo lý mà nói thì cậu và tấm gương oẳn tù tỳ với nhau thì chỉ có hòa mới phải, làm sao có thắng có thua ở đây được, như thế sao cậu có thể thắng nó 100 lần được?
- Hử?
Trương Vĩ nghe lời nhắc nhở của Dương Gian, lập tức trợn tròn hai mắt nhìn lấy hắn, trông bộ dạng của hắn ta giống như đang gặp quỷ vậy.
- Cậu vừa nói cái gì?
Dương Gian hỏi lại hắn ta:
- Tôi nói là vì sao cậu có thể oẳn tù tỳ thắng tấm gương 100 lần được? Có phải là gần đây cậu bị bệnh gì không, khiến cho tinh thần có vấn đề? Nếu không cậu thử đi khoa thần kinh kiểm tra xem sao.
Trương Vĩ lắc đầu nói:
- Không thể nào có chuyện đó được, thời gian này tôi luôn nghỉ ngơi, chơi game, cũng không làm gì hết, thì sao lại có chuyện bị áp lực gì đó chứ.
Dương Gian nói:
- Nếu không phải là do tinh thần chịu áp lực khiến sinh ra ảo giác, chỉ còn một khả năng là trong nhà cậu thật sự có quỷ, nếu không sao cậu có thể oẳn tù tỳ thắng tấm gương được?
(DG: Anh em thử kiểm tra xem nhá, biết đâu....)
Trương Vĩ sợ hãi đến mức sắp sửa nhảy dựng lên:
- Trời ạ, tôi cùng một con quỷ chơi oẳn tù tỳ nguyên một đêm?
Triệu Lỗi ở một bên vội vàng uy hiếp:
- Trương Vĩ, cậu đừng có nói chuyện về ma quỷ nữa hay không, đừng làm tôi sợ, cậu có tin là tôi khóc cho cậu xem không.
- Nói con mẹ cậu ấy, hiện tại tôi đã đụng phải quỷ rồi đây, hơn nữa còn nằm ở trong nhà tôi nữa.
Lúc này sắc mặt Trương Vĩ đều trở nên trắng bệch vì sợ hãi, mặc dù hiện tại mặt trời còn nắng chang chang nhưng hắn ta lại cảm giác được một sự lạnh lẽo chạy khắp người.
Chuyện lúc nãy hắn ta nói, giống như là thật sự, không hề giống bịa đặt chút nào.
- A...
Lúc này Dương Gian cũng không biết nên nói cái gì nữa.
Là tinh thần của Trương Vĩ chịu áp lực quá lớn khiến hắn ta sinh ra ảo giác hay là trong nhà hắn ta thật sự có một con quỷ?
Theo lý mà nói, nếu mọi thứ đúng như những gì Trương Vĩ nói, hắn ta phải ợ ra rắm rồi chứ, sao không hề hấn gì thế này.
Trương Vĩ vội vàng lấy điện thoại di động kiểu cũ ra bấm:
- Không được, tôi phải tranh thủ gọi điện cho cha mẹ tôi, bảo là trong nhà có hỏa hoạn, để bọn họ đừng về nhà nữa.
Dương Gian nói:
- Nếu cậu bảo nhà cháy, t cha mẹ cậu sẽ chạy về nhà ngay lập tức.
Trương Vĩ cũng cảm thấy lý do này không tốt cho lắm:
- Vậy tôi phải làm sao bây giờ, hay là nói với họ WC trong nhà bị nổ rồi?
Dương Gian nói:
- Theo tôi thấy, nếu cha mẹ cậu mà phát hiện cậu lừa bọn họ, bọn họ sẽ đánh chết cậu mất. Nhưng cậu có khẳng định là trong nhà của cậu không bình thường không?
Trương Vĩ giật mình nói:
- Đương nhiên rồi, tôi lừa cậu chuyện này làm gì chứ, chúng ta là anh em mà.
Dương Gian nghĩ nghĩ một hồi, sau đó nói:
- Nếu thật sự xảy ra vấn đề thì tôi có thể sắp xếp giúp cậu một chút.
Vừa nói, hắn vừa lấy điện thoại di động ra và gọi cho Lưu đội trưởng. Lúc này Lưu đội trưởng đang phá án, sau khi biết được người gọi là Dương Gian thì vội vàng kể lể khổ sở:
- Dương Gian phải không, lần trước cậu chạy đi rồi lại để cho chúng tôi một đống phiền phức. Sau khi cậu rời đi, người Cảnh sát Quốc tế Triệu Khai Minh kia nổi giận đùng đùng, mắng cho đám người chúng tôi không dám ngẩng đầu lên. Mặc dù hai người đều là Cảnh sát Quốc tế với nhau nhưng vẫn nên hạn chế phát sinh xung đột đi, bằng không công việc của chúng tôi sẽ càng khó mà triển khai được.
Dương Gian nói:
- Thật sự xin lỗi, là ân oán cá nhân của tôi đã làm liên lụy đến các anh, hiện tại tôi có chuyện nhờ các anh xử lý một chút.
Lưu đội trưởng chân thành nói:
- Chuyện gì vậy? Nếu là chuyện công thì tôi sẽ không bao giờ từ chối, nhưng nếu là chuyện tư thì lại khác.
Dương Gian nói:
- Cả công lẫn tư sẽ không khiến anh phải khó xử đâu. Tôi chỉ nghi ngờ có quỷ xuất hiện ở trong một căn nhà của tiểu khu mà thôi. Hi vọng nếu anh có thời gian thì bớt một chút đến đó phong tỏa lại, đồng thời thông báo cho chủ hộ tạm thời đừng trở về nhà, chờ sau khi tôi kiểm tra xem thực sự có quỷ hay không thì tôi sẽ gọi lại cho anh sau.
Lưu đội trưởng nói:
- Đây chính là việc công, không phải việc tư, được, cậu cứ yên tâm, tôi sẽ sắp xếp người qua đó phóng tỏa căn nhà lại, cậu gửi cho tôi địa chỉ là được.
Dương Gian gửi địa chỉ nhà Trương Vĩ cho anh ta, đồng thời nói thêm:
- Mọi việc vẫn còn chưa ảnh hưởng lớn, đừng làm căng quá, bởi vì tôi mới thu đến một chút tin tức mà thôi, chưa xác định được, vì vậy anh cũng không cần thông báo rầm rộ làm gì.
Lưu đội trưởng nói:
- Chuyện này tôi biết rồi.
Dương Gian nói:
- Cảm ơn.
Lưu đội trưởng nói:
- Chúng tôi chỉ làm việc vặt mà thôi, chuyện linh dị của thành phố Đại Xương còn cần dựa vào mấy người như cậu để giải quyết.
Dương Gian cũng chỉ khách sáo vài câu, sau đó cúp điện thoại, tiếp đến nói với Trương Vĩ:
- Ổn cả rồi, tý nữa là nhà cậu sẽ bị phong tỏa, đến lúc đó cha mẹ cậu không thể về nhà được, trước mắt bọn họ vẫn còn an toàn.
Trương Vĩ thở dài một hơi:
- Tốt quá.
- Có muốn quay lại nhà cậu nhìn xem một chút không?
Trương Vĩ kinh ngạc nói:
- Đi đến cái chỗ quỷ quái ấy làm gì nữa? Có cái gì đáng xem cơ chứ? Nhìn quỷ à, thôi bỏ đi, nhà kia cũng vứt luôn, đổi qua chỗ khác ở, biệt thự thì sao chứ, nhà tôi có mấy cái lận, tôi còn có một căn phòng đối diện với tiểu khu đó đây.
-...
Dương Gian dùng ánh mắt kỳ quái nhìn hắn ta:
- Mẹ nó, nhà cậu nhiều như thế sao không chịu nói sớm, có phải là bỏ quách nó đi là hơn không, đến đó làm gì nữa, hại tôi phải tốn tiền điện thoại.
Trương Vĩ có chút xấu hổ nói:
- Lúc nãy tôi cũng không nghĩ đến, sau khi nghe cậu bảo nhà đã bị phong tỏa thì tôi mới nhớ là cha mẹ tôi cũng không ở đó.
Dương Gian cố gắng chịu đựng cảm giác muốn đánh người.
- Tôi không muốn nói chuyện với cậu nữa, cậu tự đi mà suy nghĩ kỹ càng về chuyện tấm gương đi.