Ở trên bàn, trước mặt Dương Gian, đang đặt một cái đầu của Phùng Toàn nằm chỉnh tế.
Triệu Kiến Quốc nhìn qua một cái, sau đó hỏi:
- Phùng Toàn rơi vào tay của Dương Gian? Chuyện này, đây là chuyện gì xảy ra vậy? Chẳng lẽ thứ mà Dương Gian định giao dịch cùng các cô chính là cậu ta?
Dùng một vị Cảnh sát Quốc tế để buôn bán như lệ quỷ?
Đây là hành động gì.
Dương Gian này đúng là nghé con mới sinh không sợ cọp, cái gì hắn cũng có thể làm.
Vương Tiểu Minh lập tức nói:
- Cần phải mua lại. Giá trị của Phùng Toàn rất lớn, anh ta chẳng những là một vị Cảnh sát Quốc tế, hơn nữa còn là người biết rõ mọi chuyện ở trong thôn Hoàng Cương nhất, anh ta sẽ có tác dụng quan trọng trong việc triển khai nghiên cứu của tôi.
Tôn Lệ Hồng nói:
- Chính xác là Dương Gian có ý định bán nhưng hắn đưa ra giá quá cao, tôi không thể quyết định được.
Vương Tiểu Minh nói:
- Tiền không thành vấn đề, bao nhiêu cũng được, chỉ cần đảm bảo cho sự an toàn của Phùng Toàn là được, còn lại tôi sẽ không quan tâm. À, đúng rồi, hắn ra giá bao nhiêu?
Tôn Lệ Hồng chần chờ một chút, sau đó nói:
- Hắn muốn tất cả.
Vương Tiểu Minh không có phản ứng gì hết, chỉ vung tay bảo:
- Tôi không có hứng thú với tiền bạc, nếu hắn muốn toàn bộ thì cứ đưa hết cho hắn đi.
-...
Triệu Kiến Quốc ở một bên nghe Vương Tiểu Minh nói như vậy, không nhịn được phải mở miệng nói:
- Đây là cậu ta đang lừa đảo, nếu cậu cứ đáp ứng như vậy thì chẳng khác gì đem toàn bộ công ty đưa cho cậu ta, không có tiền tài duy trì, cơ sở nghiên cứu của cậu sẽ khó mà tiếp tục. Nếu cậu muốn cấp xin tiền từ cấp trên thì cũng phải lập hồ sơ các thứ cho cấp trên xét duyệt, như vậy công việc nghiên cứu của cậu sẽ bị gián đoạn? Hơn nữa ý trong câu nói muốn tất cả mọi thứ của cậu ta không phải như vậy, nếu cậu ta cần tiền thì lúc trước đã không mở miệng bán cỗ quan tài với giá 550 triệu mà thôi.
Vương Tiểu Minh nói:
- Hắn không muốn tiền, vậy hắn muốn cái gì?
Triệu Kiến Quốc nói:
- Tôi cảm thấy là những thứ có giá trị hơn, hơn nữa phải có quan hệ với ngự quỷ nhân. Con người mà, sau khi không cần phải lo lắng về chuyện tiền bạc nữa, thì người ta sẽ bắt đầu đến tính mạng, đến sức khỏe, đến những thứ yêu thích của bản thân. Mà cậu ta là ngự quỷ nhân, đương nhiên những thứ mà cậu ta cần cũng có liên quan đến ngự quỷ nhân.
Vương Tiểu Minh nói:
- Không phải chúng tôi đã đáp ứng cậu ta là sẽ giúp cậu ta khống chế con lệ quỷ thứ hai, kéo dài thời gian khôi phục của lệ quỷ hay sao?
Triệu Kiến Quốc nói:
- Cái đó là điều khoản giao dịch lúc trước, không được tính bên trong, có lẽ cậu nên đi nói chyện với cậu ta.
Vương Tiểu Minh nhìn thấy quỷ quan tài đã được đưa lên xe chuyên chở xong xuôi, nói:
- Hiện tại tôi cũng không có đủ thời gian để nói chuyện với cậu ta, lập tức về phòng thí nghiệm ngay. Nhưng cũng phải nhanh chóng mang Phùng Toàn về phòng thí nghiệm để triển khai nghiên cứu, như vậy đi, quản lý Tôn, cô đi đến xe của tôi, lấy một cái rương bằng vàng tới đây, cái rương hình chữ nhật ấy, nằm ngay cạnh chỗ ngồi của tôi.
- Dạ vâng.
Tôn Lệ Hồng đáp ứng một tiếng, sau đó quay người rời đi, chỉ một lát sau cô ta đã cầm theo một chiếc hộp màu vàng óng hình chữ nhật đi đến.
Triệu Kiến Quốc có chút nghi ngờ hỏi:
- Đây là cái gì?
Vương Tiểu Minh cầm lấy chiếc hộp hình chữ nhật làm bằng vàng đi về phía Dương Gian.
- Đây là thành quả mới nhất của phòng thí nghiệm, trước mắt còn chưa có ý định công bố ra ngoài, chỉ được bên trên trưng dụng qua một ít, nghe nói có hiệu quả không tệ.
- Đây là cái gì?
Dương Gian nhìn thấy một chiếc hộp hình chữ nhật để ở trên bàn, hơn nữa khi thấy nó được làm bằng vàng, hắn không khỏi nhíu mày suy tư.
Lúc này Vương Tiểu Minh, Triệu Kiến Quốc và Tôn Lệ Hồng đã đi đến. Bởi vì ban nãy hắn ra giá quá cao, ừ, không phải quá cao mà là không hợp với những cách ra giá cũ nên Vương Tiểu Minh bị ép không thể không đích thân đi đến để đàm phán, đây cũng là mục đích chính của Dương Gian.
- Đây là thành quả mới nhất của phòng thí nghiệm, nó rất có lợi cho công việc xử lý chuyện linh dị sau này của cậu, dùng cái này để đổi Phùng Toàn, cậu sẽ không chịu lỗ đâu.
Vương Tiểu Minh vừa nói vừa mở cái hộp hình chữ nhật làm bằng vàng này ra.
Dương Gian tò mò nhìn xem.
Sau đó hắn lặng người một lát, vốn dĩ hắn còn tưởng là đồ vật gì đó quý giá lắm, không nghĩ đến bên trong chỉ là một cây nến màu đỏ tươi, giống như ngọn nến này được ngưng tụ thành từ máu tươi.
Đúng như thế.
Một ngọn nến màu đỏ đậm.
- Ngọn nến?
Lông mày Dương Gian nhíu lại:
- Thứ này sao có thể đáng giá để đổi Phùng Toàn được? Theo tôi thấy nó chỉ đáng giá 5 đồng bạc lẻ.
Vương Tiểu Minh nói:
- Giá trị của nó cũng tương đương với lệ quỷ, hơn nữa trước mắt chỉ có phòng thí nghiệm của tôi mới có, bởi vì số lượng khá là ít, chưa bắt đầu sản xuất chính thức nên nó cũng được coi là thứ có tiền cũng không mua được. Trước mắt tôi mệnh danh cho cho nó là: Quỷ Nến.
Dương Gian hỏi:
- Tên rất hay nhưng tác dụng cụ thể của nó là gì?
Mặc dù bộ dạng của nó rất quỷ dị, nhưng hắn nhìn theo cách nào đi nữa thì cũng chỉ thấy là một ngọn nến mà thôi, thế nhưng Vương Tiểu Minh đã có ý định dùng nó để trao đổi với Phùng Toàn, chắc chắn nó phải có giá trị, hơn nữa giá trị của nó phải cao. Trước tiên cứ hỏi cho rõ ràng đã.
Vương Tiểu Minh nói:
- Tác dụng của quỷ nến rất đơn giản, đốt ngọn nến lên, trước khi ngọn nến này bị tắt, vị trí mà ánh sáng của ngọn nến bao phủ chính là vị trí an toàn, chỉ cần cậu ở bên trong phạm vi bao trùm của nó thì cậu chẳng phải lo bị lệ quỷ tấn công nữa.
Hả?
Nghe thấy Vương Tiểu Minh nói như vậy, tròng mắt của Dương Gian hơi co lại, có chút khiếp sợ.
- Điều này không thể nào.
Vương Tiểu Minh nói:
- Đây là lần đầu tiên cậu tiếp xúc nên không tin cũng là bình thường. Có điều hiện tại tôi không có dư quá nhiều thời gian để giải thích cho cậu rõ ràng được, tác dụng của quỷ nến đã được kiểm chứng qua ba chuyện linh dị, không sai đâu, nếu cậu không tin tôi cũng đành chịu mà thôi, đây đã là giá cao nhất mà tôi có thể đưa ra.
Giờ phút này, ánh mắt của Dương Gian trở nên bất định, hắn nhìn chằm chằm vào cây nến màu đỏ tươi kia, trong lòng không thể không nghi ngờ về tính chân thực trong câu nói của Vương Tiểu Minh.
Sau khi đốt ngọn nến này lên thì có thể bảo hộ người khác tránh khỏi lệ quỷ tấn công?
Đây là dựa vào cái gì chứ?
Vương Tiểu Minh là giáo sư, không sai đi đâu được nhưng anh ta đâu phải pháp sư, phòng thí nghiệm có thể chế tạo ra được những thứ như thế này hay sao?
Nhưng, nếu những gì anh ta nói là thật, quỷ nến thật sự có tác dụng mạnh mẽ đến như vậy hay sao?
Sau khi đốt lên ngọn nến cho đến khi nó bị cháy hết, người nào ở bên trong sẽ được sự bảo vệ tuyệt đối trước lệ quỷ, điều này có ý nghĩa như thế nào thì Dương Gian hiểu rất rõ. Có nói nó chính là cái mạng thứ hai của ngự quỷ nhân cũng không hề quá chút nào.
Dương Gian có chút do dự:
- Anh đã thử nghiệm qua? Có tác dụng thật sự?