Khủng Bố Sống Lại

Chương 155: Giá Trị Của Phùng Toàn




Lần này lại một người nữa đi vào bên trong linh đường, đối phơng là một ông lão mặc bộ quần áo đơn giản của nông dân, dáng người hơi khô gầy. Trên mặt không có cái gì gọi là tức giận, chỉ có khí tức lạnh lẽo cùng chết chóc. Đây chính là ông lão mà Dương Gian đã đi đến để hỏi thăm tin tức khi vừa mới vào thôn, tên là Lưu Căn Vinh, chỉ là hiện tại ông lão cũng không còn là Lưu Căn Vinh nữa, mà đã là thân xác mới của con quỷ.

Sau khi đi vào, ành mắt màu trắng, trống rỗng của Lưu Căn Vinh không hề ngó ngàng gì đến Dương Gian đang ở trong góc, lão chỉ chăm chú vào các quan tài ở bên kia, hiện tại nó đã bị mở ra.

Lúc này nó đã rỗng tuếch, không có ai chiếm cứ, Lưu Căn Vinh chỉ dừng lại một chút ngắn ngủi, sau đó cấp tốc đi nhanh về phía cỗ quan tài.

Ánh mắt Dương Gian híp lại, trở nên căng thẳng, ddù hắn đã biết mọi chuyện sẽ xảy ra tiếp theo, nhưng khi tiếp xúc với một con quỷ khủng bố ở khoảng cách gần khiến cho người ta có cảm giác run rẩy, tóc gáy đều đã dựng đứng.

Hắn âm thầm cầu nguyện ở trong lòng:

- Tuyệt đối đừng có xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn đó, mày cứ tiếp tục tiến vào bên trong quan tài đi, tao đã nhường chỗ cho mày rồi.

Bời vì khi con quỷ kia không chịu đi vào trong quan tài thì chỉ còn khả năng còn lại là nó muốn ra tay đối phó đám người, nếu thế thì mọi chuyện sẽ trở nên rất tồi tệ.

Giờ phút này con quỷ biến thành Lưu Căn Vinh cũng đã chạy đến bên cạnh cỗ quan tài, cách Dương Gian không đến hai mét, chỉ cần ông lão tiến lên thêm một bước là có thể đưa tay tóm gọn lấy ra tay với Dương Gian. Nhưng mà mọi chuyện diễn ra đều khá thuận lợi, đều theo sắp xếp của ra tay với Dương Gian, con quỷ biến thành Lưu Căn Vinh cũng không có ra tay với hắn. Có lẽ là do số lượng quỷ ở bên trong cơ thể của ba người Dương Gian, Trương Hàn, Phùng Toàn đã vượt quá số lượng áp chế cực hạn của nó nên đã loại bỏ được điều kiện chắc chắn chết của nó, vì thế nó mới bỏ qua, hoặc là trở về cỗ quan tài này là ưu tiên hàng đầu của nó.

Lúc này, Dương Gian trông thấy ông lão Lưu Căn Vinh, đưa tay vịn vào thành quan tài, dùng cánh tay đỡ lấy thân thể, bằng một tư thế khá quỷ dị ngã vào bên trong cỗ quan tài. Trông rất giống động tác parkour mà ngay cả vận động viên chưa chắc làm đẹp, chuẩn được như ông lão. May là bên trong quan tài chỉ rộng có chừng đó, nên ông lão chỉ lăn được có nửa vòng thì lập tức dừng lại. Nếu có thể lăn thêm một vòng nữa thì chắc chắn sẽ rất đẹp.

Dương Gian nghĩ thầm trong lòng.

"Cuối cùng nó cũng đã đi vào rồi, may mà mình đoán không sai, mục đích của nó chỉ là cỗ quan tài."

- Kẽo kẹt!

Sau đó ông lão đau bàn tay khăng khiu, dính đầy bùn đất từ trong quan tài ra, túm lấy nắp quan tài, từ từ kéo cái nắp lên.

Nghe một tiếng "cạch!" cái nắp quan tài đã bị đóng lại. Hiện tại quan tài vô cùng kín kẽ, đã khôi phục lại trạng thái lúc ban đầu. Ngay lập tức, linh đường khôi phục lại sự yên lặng như ban đầu. Mọi việc đã diễn ra đúng như dự đoán, không có chuyện gì ngoài ý muốn xảy ra hết, quỷ đã trở lại bên trong cỗ quan tài.

Chuyện linh dị lần này cũng nên kết thúc được rồi.

- Nó sẽ không tiếp tục đi ra đó chứ?

Dương Gian nhìn chằm chằm vào cái quan tài một hồi lâu, hắn cảm thấy không yên lòng nên nhìn lâu một chút. Cỗ quan tài kia vẫn nằm yên lặng, không hề xuất hiện chuyện quỷ đột nhiên gỡ cái nắp quan tài và xông ra bên ngoài. Nếu nó muốn mở nắp để nhảy ra, chắc Dương Gian sẽ phải liều mạng để ấn nó trở lại bên trong, cũng không biết mình hắn có ấn nổi không nữa. Nhưng độ khó khăn sẽ rất lớn, ít nhất thì còn khó hơn so với việc ấn xuống vách quan tài của Newton hay Einstein, phải canh chừng gần một tiếng đồng hồ thì Dương Gian mới dám khẳng định.

- Mọi chuyện đã kết thúc.

Sau khi con quỷ này đi vào bên trong quan tài, nó sẽ không tùy tiện đi ra ngoài nữa. Trừ phi có thằng ngu nào đó mở ra cỗ quan tài này một lần nữa để thả nó ra ngoài.

Có lẽ chuyện linh dị xảy ra ở trong thôn Hoàng Cương là do có nhà nào đó xử lý tang lễ, không biết mua phải cỗ quan tài này từ chỗ nào, sau khi mở nắp thì đã thả con quỷ này ra, cho nên mới có chuyện hôm nay.

Hiện tại Phùng Toàn vẫn còn chưa có chết, vẫn tỏ ra giận giữ đối với Dương Gian.

- Bây giờ cậu đã hài lòng chưa?

Dương Gian nói:

- Anh không cần cảm ơn tôi, ít ra tôi đã cứu được anh.

Phùng Toàn nói:

- Nhưng cậu vừa hủy đi một cơ hội để cứu cả thế giới.

Dương Gian nói:

- Thế giới này không cần chúng ta phải đi cứu, chúng ta cần phải tự cứu lấy mạng của bản thân trước đã.

Phùng Toàn trầm mặc, anh ta không nói thêm cái gì nữa, chỉ nói:

- Cậu nói cũng có chút đạo lý.

Dương Gian nói:

- Phải nói là rất có đạo lý, đây là do tôi nhìn thấy ở trên diễn đàn, liều thuốc tốt nhất cho tâm hồn của chúng ta là gì, ví dụ như bị bệnh thì phải uống thuốc, không cãi nhau với thằng ngu, có bản lĩnh thì anh cứ đến đánh tôi đi. Nếu có cơ hội thì anh nên lướt internet nhiều hơn một chút, đọc thêm một vài thứ bổ ích, đừng có xem mấy thứ bậy bạ, tốt hơn nằm giả chết ở trong cỗ quan tài.

Phùng Toàn nói:

- Nếu cậu có thể trả lại đầu cho tôi thì tôi sẽ cân nhắc đến chuyện đó.

Dương Gian nói:

- Chuyện này không thể được, hiện tại anh là thu hoạch lớn nhất khi đi đến thôn này của tôi... Vì lần hành động này mà tôi đã trở thành kẻ nghèo hèn, là một người có mấy ngàn vạn tài trong tay lập tức biên thành một kẻ nghèo hèn chỉ còn có 200 vạn. Phải cảm ơn anh đã cho tôi biết cảm giác gì gọi là lên voi xuống chó, sau một đêm biến thành phú ông, sau một đêm lại biến thành kẻ phá sản. Hơn nữa, anh là ngự quỷ nhân, tôi không thể giết anh một cách tùy tiện được, tránh cho lệ quỷ trong người anh khôi phục khiến cho tôi gặp phải phiên toái. Dù sao trong người anh cũng có tận hai con quỷ lận.

Dương Gian vừa nói vừa lấy cái túi đựng thi thể đến.

Phùng Toàn dùng ánh mắt chết lặng của anh ta kinh ngạc nhìn hắn.

Tên này, lại muốn bán anh ta?

Cứ thế, Dương Gian nhét toàn bộ thi thể của Phùng Toàn vào bên trong túi đựng thi thể.

Còn đầu của ta, Dương Gian nhét vào sau đít của anh ta, để cho anh ta biết cái gì gọi là tuyệt vọng.

Dương Gian âm thầm suy nghĩ.

"Giá trị của cái túi này ít nhất cũng phải hơn hai trăm triệu, chắc chắn có người mua."

Hắn định mang bộ thi thể này bán cho công ty kia, dù sao thì cũng đều là quỷ hết, sẽ không khác nhau đâu.

"Ừm, từ từ."

Ánh mắt hắn bất chợt nhìn thấy người của Trương Hàn đang nằm trên mặt đất. Dương Gian lập tức đi lại, nhặt cái rương hành lý lên, chuẩn bị nhấc người của Trương Hàn bỏ vào bên trong. Lúc này Trương Hàn đột nhiên tỉnh lại, ông ta có chút sợ hãi bảo:

- Dương Gian, không phải cậu định bán luôn tôi đó chứ? Tôi chưa từng hãm hại cậu mà.

Dương Gian nói:

- Nhưng nhìn sắc mặt của ông không được tốt lắm thì phải, có phải lệ quỷ sắp sửa sống lại rồi không? Dù sao ông ở bên ngoài cũng phải chết, chi bằng cho tôi được chút lợi lộc được không? Cùng lắm là sau khi bán tôi và vợ của ông chia nhau 5-5, ông cứ yên tâm, tôi sẽ chia một nửa tiền bán cho gia đình ông, hơn nữa tôi sẽ sắp xếp ổn thỏa hết mọi chuyện, sẽ không để cho người nhà ông phải chịu thiệt thòi đâu.

Trương Hàn tức đến đỏ cả mặt, nhưng vì dục vọng cầu sinh nên ông ta vẫn nói nhẹ nhàng với Dương Gian:

- Tôi, tôi cảm giác bản thân vẫn có thể tiếp tục sống thêm một khoảng thời gian nữa...