Khủng Bố Sống Lại

Chương 12: Đại Thụ Kỳ Lạ




Mắt hắn sáng lên ánh sáng hi vọng, trong lòng Dương Gian mừng như điên.

Ngay lúc đó, di động trong tay bất chợt rung lên, màn hình phát sáng với dòng thông báo.

"Tự động tắt máy"

Tuy pin vẫn còn nhưng đây là cơ chết hoạt động của di dộng, vì thế nó vẫn tắt nguồn.

Ngay tại lúc màn hình điện thoại tắt, Dương Gian cảm thấy một luồng khí lạnh lẽo bao phủ cơ thể hắn, tiếng bước chân nhanh chóng tới gần...

Trước đó nữ quỷ còn cách hắn khoảng 1 mét nhưng chỉ trong nháy mắt đã tiếp cận sau lưng hắn.

Tuy Dương Gian không thể nhìn thấy trong bóng tối nhưng hắn cảm nhận có một bàn tay lạnh buốt, trắng bệch đang đưa về phía mình.

Bàn tay lướt qua tai của hắn, chộp tới cổ của hắn.

Mặc kệ hắn chạy trốn kiểu gì đều không có thoát được.

- Mình phải chết ở đây thật sao....

Dương Gian cảm giác bàn tay lạnh buốt kia sắp chạm đến da cổ của mình.

Nó như một khối băng, trong nháy mắt cảm giác lạnh lẽo truyền đi khắp toàn bộ thân thể hắn, làm cho hắn nổi da gà.

Sau đó mùi hôi thối của thi thể bao phủ mũi của Dương Gian.

Đã không còn đường thoát.

Ánh sáng màu đỏ trong bóng tối ngày càng rõ rệt.

Bất ngờ, tiếng bước chân vang lên phía sau bỗng dừng lại, sau đó biến mất không còn nữa, còn bàn tay lạnh lẽo kia vừa với chạm đến làn da ở trên cổ của Dương Gian lại đột nhiên bị cứng đờ, không nắm lấy cổ của hắn nữa

Cố lấy can đảm, hắn đi về phía trước mấy bước, Dương Gian cảm giác được khoảng cách giữa mình và con quỷ đang dãn rộng ra.

Hình như con quỷ kia không đuổi theo nữa.

- Vừa rồi, nó bị sao vậy nhỉ...

Tiếp tục chạy thêm một đoạn, lúc chạy không nổi nữa, Dương Gian mới dừng lại thở không ra hơi, cả ngoài toát đầy mồ hôi lạnh, chưa ổn định được tinh thần.

Nhớ lại chuyện kinh hãi vừa rồi.

Hắn có thể khẳng định, hiện tại mình còn sống không phải là do may mắn, mà là con quỷ đó đã buông tha hắn, không đuổi giết hắn nữa nhưng vì sao lại như vậy hắn lại không biết.

Lắng tai nghe xung quanh một chút.

Không còn nghe tiếng bước chân lúc nãy, hiện tại hắn tạm thời được an toàn.

- Kệ đi, con quỷ đó không đuổi theo mình nữa chứng tỏ hiện tại mình tạm thời an toàn, mặc kệ có chuyện gì xảy ra, cứ rời khỏi đây trước rồi nói.

Dương Gian thở gấp, hắn nhìn về phía ánh sáng màu đỏ, sau đó quyết định đi qua đó.

Chỉ chốc lát hắn đã đi đến nơi phát ra ánh sáng.

- Là bóng đèn? Hạt châu này làm bằng thuỷ tinh?

Dương Gian ngây người một lúc, hắn cũng không biết đây là cái gì, vì quá tối.

Hắn lấy tay sò sờ vào vật kia, nó đang phát ra ánh sáng màu đỏ.

- A A A! !! !! !! !! !!

Dương Gian cảm giác một sự đau đớn kịch liêt trong chốc lát, hắn liền nhanh chóng thu tay lại

- Đây, đây không phải là bóng đèn.

Nhưng điều làm cho hắn sợ hãi là luồng sáng màu đỏ kia, hiện tại lại dính trên tay mình, hạt châu màu đỏ nhấp nháy điên cuồng.

Sau đó, nó xé ra một lỗ và chui vào giữa mu bàn tay Dương Gian.

Lạnh lẽo, đau đớn là cảm giác hiện tại bao phủ toàn thân của hắn.

Dương Gian ngã trên mặt đất, hắn run rẩy vì đau đớn, đau như bị lột da rút gân, đau đến nỗi cứ như linh hồn bị nghiền nát.

Nhưng trong lúc giãy dụa vì đau đớn, Dương Gian phát hiện được xung quanh đã thay đổi.

Bóng tối ở xung quanh đã không còn như trước.

Mình đã thấy...

Mình có thể thấy được mọi thứ xung quanh.

Giống như là mình có khả năng nhìn ban đêm vậy.

Đau đớn đến cũng nhanh mà đi cũng nhanh.

Khoảng 3 phút sau, Dương Gian sắp bắt đầu quen với đau đớn thì nó rút lui giống như thuỷ triều vậy.

Hắn mất hết sức lực, nằm run rẩy trên mặt đất vì cơn đau vừa rồi, thở phì phò từng ngụm từng ngụm.

- Chuyện gì đang xảy thế này.

Phải mất một lúc sau, Dương Gian mới khôi phục lại được một chút sức lực sau khi tìm đường sống trong chỗ chết, hắn cố gắng ngồi dậy.

Nhưng sau khi nhìn thấy rõ ràng xung quanh, mắt hắn bỗng co lại vì sợ hãi.

Trước mặt hắn là một thân cây.

Một thân cây trắng xám, nó giống như một bộ xương, cái cây rất là lớn.

Vỏ của thân cây lộ ra bên ngoài, lớp vỏ giống như da người bị rách vậy, hơn nữa trên thân cây còn treo mảnh vải hôi thối, còn có một cái đầu lâu treo trên thân cây và cành cây nhưng nó thật kỳ lạ.... Càng làm cho hắn sợ hãi chính là bên trên thân cây có một người cao khoảng 4 mét.

Không, không phải là người.

Mà đó chỉ là một cái bóng màu đen, nó chỉ là giống với hình dạng của con người, nó giống như được bóng tối ngưng tụ lại với nhau mà thành vậy.

Cái bóng đen không có nhúc nhích, nó vẫn giữ tư thế treo ngược trên thân cây, đầu nó hướng xuống đất.

Nhìn kỹ lại, trên ngực của cái bóng có một cây đinh, cây đinh to bằng cánh tay được làm từ sắt.

Không, đúng ra mà nói, theo cách gọi của dân gian là đinh đóng quan tài.

Cái đinh kia không biết đã đóng trên thân cây này bao nhiêu năm, trên mình nó có những vết loang lổ giống như sắp gãy tới nơi.

"Tí tách, tí tách…!"

Máu chảy ra từ bóng đen kia, máu cũng có màu đen mà chảy từ chỗ bị cây đinh kia đâm.

Trước đó, trên đường chạy tới đây, tiếng nước rơi mà hắn nghe thấy lại chính là máu của cái bóng màu đen này.

Thế nhưng, khi Dương Gian nhìn đến đầu của cái bóng màu đen, lập tức cả cơ thể như rơi vào hầm băng vậy.

Cái đầu của bóng đen kia, không có đầy đủ các bộ phận của một gương mặt bình thường.

Chỉ có một lỗ bị lõm vào, cái lỗ này nằm ở chỗ con mắt của bóng đen, thứ phát ra ánh sáng màu đỏ trước đó giống như là tròng mắt của nó.

Dương Gian nhìn xuống mu bàn tay của mình.

''Uc ục''

Da mu bàn tay bị rách ra một chút, bên trong lộ ra một con mắt màu đỏ, đồng thời, điều kỳ lạ đã xảy ra, hắn giống như có một con mắt mới.

Hắn lại có thể nhìn thấy mặt của chính mình.

Giống như hắn có thể nhìn thấy mọi thứ bằng con mắt nằm trên mu bàn tay vậy.

Đúng là kỳ dị, quái lạ hoặc là một loại năng lực nào đó chăng.

Dương Gian nhìn thấy một cái cây màu trắng bằng xương cốt, vỏ cây lại không khác gì da người, bên trên cây còn có một thi thể bị đinh đóng dính lại.

- Nơi này thật là kỳ lạ, mặc kệ cái cây này là thứ gì đi chăng nữa, tốt nhất vẫn nên rời khỏi trước đã.

Hắn có cảm giác, thi thể bị đinh đóng ở trên thân cây còn đáng sợ hơn lão già lúc trước.

Hơn nữa hắn có cảm giác cái hốc mắt trống rỗng của thi thể màu đen trên thân cây kia đang nhìn mình chăm chú.

Một cảm giác muốn dựng tóc gáy đang trào ra trong lòng hắn.

Nhìn con mắt đang lộ ra ở trên mu bàn tay, một sự lo lắng hiện lên trong lòng hắn, không kìm nén được.

Hiện tại cũng không phải là lúc suy nghĩ về cái hốc mắt này.

Hiện tại xung quanh cũng không còn bị bóng tối bao phủ nữa, Dương Gian có thể thấy rõ mọi thứ xung quanh.

Ở khoảng không màu đen xung quanh, không hề có một cái gì hết, có chăng cũng chỉ là cái cây màu trắng mà thôi.

Giống như đây là một thế giới khác chứ không phải trường học của mình nữa nữa rồi.