Chương 9: Tìm Đường Chết
"..."
Lam Xà lúc đầu còn không hiểu nàng có ý gì, nhưng nhìn lại xác ướp ở dưới chân thì lập tức hiểu rồi.
" Đồ ngu, đồ ăn hại..."
Tên đàn em tranh công bị một quyền đấm thẳng vào mặt.
Bốp !!
" Ui !!!"
Tên đàn em che miệng, máu tươi từ miệng chảy ra, không biết đã gãy bao nhiêu chiếc răng rồi.
" Còn không mau đem vải trên đầu hắn gỡ ra, muốn cho hắn c·hết ngạt sao ?"
Mấy tên đàn em còn lại vội vàng xông lên đem vải xé bớt, lộ ra lỗ mũi.
Hô hô hô.
Trần Hổ vì chảy máu nên đã sớm b·ất t·ỉnh, nhưng khi kéo vải ra thì lập tức hít lấy hít để, cứ như không khí rất ngon ấy.
Lam Xà che mặt, không hiểu sao lại phạm phải sai lầm cấp thấp này nữa.
" Đều tại bọn khốn này kéo thấp trí thông minh của ta xuống..."
Hắn khó chịu nhìn về phía bọn đàn em.
Kỳ thật Lam Xà rất thông minh, đầu não cực kỳ nhanh nhẹn.
Nhưng bởi vì những con quái vật nhền nhện tạo ra áp lực quá lớn, làm hắn tạm thời mất đi khả năng suy tính rõ ràng.
" Được rồi được rồi, đi sang một bên chơi đi "
" Chỗ này giao cho ta "
Nàng ta nhìn bọn hắn loay hoay tới loay hoay lui thì mất hết kiên nhẫn, đi đến đem tất cả đều đuổi đi chỗ khác.
" Vậy thì Trần Hổ giao cho Hàn bác sĩ vậy "
Lam Xà thấy thế thì gật đầu lôi bọn đàn em đi ra xa.
Tù nhân cùng quản giáo ở xung quanh thấy nàng chữa trị thì vội vàng né ra xa.
Hàn bác sĩ cũng không phải là kẻ dễ trêu vào.
Trong tòa ngục giam này kẻ mà khó dây vào có không ít, như Trần Hổ Lam Xà thì cũng chỉ là đại ca trong đám tù nhân mà thôi.
Chân chính không thể trêu chọc phải nhắc đến Lý sở trưởng, phó sở trưởng, Lý giám ngục,...Hàn bác sĩ cũng ở trong số đó.
Hàn bác sĩ cũng là Hàn Thanh Tuyền, bề ngoài chỉ là một tên bác sĩ rất bình thường.
Không có gì quá bổi bật, nếu nói thứ làm người khác chú ý nhất thì có lẽ là được sinh ra ở một nơi tốt.
Nhưng chỉ cần là người biết suy nghĩ sẽ thấy nàng không hề bình thường, sẽ có nữ nhân nào đang ở tuổi thanh xuân còn làm đến chức bác sĩ sẽ đi vào ngục giam nhận chức cơ chứ ?
Nếu chỉ có thế thì thôi đi, nàng ta còn cực kỳ tàn nhẫn quyết đoán.
Nàng xinh đẹp đáng yêu như vậy tất nhiên sẽ có một số tên biến thái muốn lợi dụng chấm mút s·àm s·ỡ.
Những kẻ dám làm vậy đều không có kết quả tốt, không phải bị một dao giải phẫu cắt đứt cổ họng thì cũng bị nàng làm cho sốc thuốc mà c·hết.
Giữ chức tại ngục giam chưa đến năm năm mà tù nhân c·hết trên tay nàng không có một trăm cũng có tám chục.
Ngục giam cũng sẽ không vì mấy tên hạ đẳng tù phạm mà đi kiếm chuyện với một người sinh ra ở khu thứ nhất như nàng để làm gì.
" Hô "
" Xong rồi, tạm thời cầm máu không c·hết được "
Nàng giúp Trần Hồ khâu lại v·ết t·hương sau đó lấy ra một chiếc khăn lau lau v·ết m·áu trên tay.
Xong việc nàng ngay lập tức bước ra khỏi đám người, sau đó giương hai mắt, vô xùng hứng thú đánh giá mấy con quái vật nhền nhện.
Kẻ khác hận không thể chui vào giữa đám người để tránh né quái vật, còn nàng thì lại gan to bằng trời muốn tiếp cận bọn quái vật.
" Nó rốt cuộc là thứ gì nhỉ ?"
" Thật muốn biết nha..."
Cách nàng không xa có một con đang đứng ở đó, chiếc chân bóng loáng vô cùng sắc bén của nó nằm rất gần nàng.
Hình dáng của nó hơi khác biệt, phần lớn quái vật chỉ có hai con mắt đỏ tươi nằm vị trí không khác con người mấy, còn nó có đến ba con mắt một con nằm ở giữa trán.
Chân nó cũng không có lông như mấy con khác.
Nó giống như là dị loại, vài trăm con mà chỉ có vài ba con trông như thế này thôi.
Trong đầu đột nhiên xuất hiện một ý nghĩ vô cùng to gan cùng tìm đường c·hết.
" A !!! Thật muốn sờ thử..."
Sợ lông gà.
Cùng lắm thì cũng chỉ là c·hết mà thôi.
Ta há có thể sợ.
Nhất định phải sờ thử, sờ sờ sờ...
Quyết tâm dâng cao, nàng lập tức bước lại gần chiếc chân đó.
Khuôn mặt bình tĩnh vô cùng nhưng trong lòng đã sóng lớn ngập trời, thần trí đã bị sự hưng phấn chiếm giữ hoàn toàn.
Sự dị thường của nàng cũng đã bị những người khác phát hiện.
" Mẹ cha ơi, Hàn bác sĩ làm gì thế ?"
" Giơ tay muốn làm gì đấy, định bắt lấy chân của nó sao ?"
" Con mẹ nó tìm đường c·hết hay gì "
" Có thể hung hãn đến mức này thì đúng là sống lâu gặp, khó mà tin được"
" Hàn bác sĩ lá gan lớn đến vậy sao"
Những người khác hai mắt trừng to nhìn chằm chằm, trong lòng căng thẳng đến mức quả tim muốn bay luôn ra ngoài.
Bọn hắn rất căng thẳng nhưng Hàn Thanh Tuyền càng căng thẳng hơn nữa.
Càng bước lại gần áp lực lại càng nặng nề, trên lưng cứ như vác theo mấy cục đá lớn vậy, càng đi càng chậm.
Có một thứ gì đó không thể diễn tả được phát tán ra từ người của nó làm nàng thấy vô cùng đáng sợ, tinh thần ý chí bị đè nén trầm trọng.
Nhưng ý chí của nàng rất kiên cường cùng mạnh mẽ, ham muốn đã xuất hiện thì không một thứ gì có thể ngăn cản được.
Nàng chỉ còn cách chiếc chân đó một bước chân nữa thôi, nhưng mà bước ra một bước này lại không dễ đang chút nào.
Chỉ một bước cuối cùng này mà nàng cố gắng đến hai, ba phút mới bước qua được.
" Hô hô hô hô !!!" Nàng thở hồng hộc, trên khuôn mặt mịn màng cháy xuống rất nhiều mồ hôi.
Tâm tình cực độ hưng phấn, trên mặt cũng không giữ được bình tĩnh mà xuất hiện một nụ cười vặn vẹo.
Chiếc chân to lớn dài hơn năm mét đã ở sát mặt, nàng giơ lên thon gọn mềm mại bàn tay, năm ngón tay nhỏ nhắn dần dần đến gần chiếc chân đó.
Thình thịch...
Thình thịch !!!
Không một ai nói chuyện, chỉ còn lại tiếng tim đập thịch thịch cùng tiếng hít thở liên hồi.
" Chạm vào rồi..."
Năm ngón tay đã đụng đến chiếc chân đó, một cảm giác lành lạnh quái dị truyền vào tay nhỏ của nàng.
Nhìn rất cứng cáp nhưng sờ lại thấy có hơi mềm mại.
Lành lạnh.
Mềm mềm.
Trơn trượt.
Bóng nhẫn.
Được chạm vào một thứ vượt xa sự hiểu biết của mình làm nàng thấy vô cùng sảng khoái cùng thỏa mãn.
" Ư "
Nàng khẽ rên nhẹ, trên tay lại thấy đau đớn cùng ẩm ướt.
Cũng cảm thấy có ba con mắt đỏ tươi như máu đang nhìn chằm chằm vào mình.
Ánh mắt đó cứ như có gai, làm nàng thấy đầu óc đau nhói.
Cảm giác đó đến nhanh đi cũng nhanh, ánh mắt đó chỉ chăm chú nàng một giây liền biến mất.
Những người khác thấy quái vật đưa mắt nhìn chằm chằm Hàn bác sĩ thì thấy căng thẳng đến mức tim chạy đến cổ họng.
" Hô "
Nhưng ai ngờ quái vật chỉ liếc nàng một giây đã xoay đi chỗ khác, làm bọn họ thở ra một hơi thật dài.
...
Thiếu niên chậm rãi bước đi trên hành lang, mà cứ lâu lâu lại nghe thấy tiếng cộc cộc rét rét ở trên đầu.
Nhìn thoáng qua thứ vừa bò ngang qua làm hắn không nhịn được mà cảm thán.
" Đã sinh ra nhiều vậy rồi sao "
" Xem ra có không ít kẻ phản kháng nhỉ ? "
Cộc ! Hai cánh cửa được mở ra, ánh sáng mắt trời từ đó chiếu rọi vào khuôn mặt của thiếu niên.
Hít hà...!!!
Thiếu niên hít hơi thật sâu, trên mặt xuất hiện biểu cảm của sự thỏa mãn.
Thỏa mãn vì cái gì ?
Là không khí trong lành sao ?
Không phải.
Vậy thì là ánh nắng sao ?
Càng không phải !!!
" A a a, mùi vị này mới là thứ mà thứ mà ta ưa thích đó nha ~~~"