Chương 7: Thảm Sát
Muốn g·iết bọn chúng là mơ mộng hảo huyền, b·ị b·ắn thủng thậm chí còn không thèm chảy ra máu mà còn khôi phục rất nhanh chóng.
Còn về bỏ chạy ? Chạy đi đâu bây giờ, cửa chính đã bị chặn lại đi ra là phải c·hết.
Bởi vì nơi này là ngục giam nên cửa sổ cũng bị làm kín, cực kỳ cứng rắn, cho dù phá được cửa sổ thì ra ngoài cũng có khả năng rất cao sẽ gặp phải quái vật.
Kết quả cuối cùng vẫn là c·hết.
Một chút khả năng sống sót cũng không có.
Mặc dù trong lòng có rất nhiều nghi hoặc, như sản phẩm thất bại sao lại không bị tiêu hủy, rồi sao lại xuất hiện ở nơi này...
Rất nhiều thứ không hiểu nhưng đứng trước t·ử v·ong thì...
" Tất cả đều không quan trọng "
" Chỉ là không biết người hạ đẳng bị thí nghiệm lần này thuộc về loại nào "
Lý Mộ đứng trước c·ái c·hết nhưng vẫn muốn biết mình sẽ bị thứ gì g·iết c·hết.
Phốc phốc !!
Hai chiếc đầu bay một vòng trên không trung, máu bắn tung tóe, c·hết không nhắm mắt.
Hai cỗ t·hi t·hể không đầu ngã xuống dưới chân của Lý Mộ.
Nhưng hắn còn không thèm liếc một cái mà vẫn nhìn chòng chọc vào con quái vật.
" Sao, sao có thể "
Hắn trừng mắt một cách khó có thể tin được, bởi vì thân thể con của quái vật là người quen của hắn.
" Điền Võ ? Sao có thể hắn "
Hắn không thể tin được mà hét lên thật lớn.
" Hắn thế nhưng là con dân Huyền quốc...sao lại bị...."
Phốc !!! Không chờ hắn nói hết câu thì đã bị một chiếc chân nhện đâm xuyên đầu.
Rét e e u !
Máu tưới bắn tung tóe làm cho con quái vật rất hưng phân, nó đem chân khớp kéo qua kéo lại làm máu tươi dính khắp nơi.
Phốc
Lại một n·gười c·hết nữa, nhưng trong phòng vẫn còn lại hai người.
Một trong hai người là một tên cường tráng giám ngục, hắn đem một tên nữ nhân bảo hộ ở phía sau.
Hắn chính là Lý Hạo, trong tay nắm súng nhưng vẫn không nhịn được run rẩy.
Đến hắn còn sợ đến vậy nhưng nữ nhân trông yếu ớt được hắn bảo vệ lại không có vẻ gì là sợ hãi hết.
Nàng dùng ánh mắt hứng thú đánh giá con quái vật ở trước mặt, thậm chí tránh né sự bảo hộ của Lý Hạo để nhìn kỹ hơn.
Cô nàng này trông rất đáng yêu, mái tóc có màu trắng được cột đuôi ngựa, trên người lại mặc một chiếc áo bluose màu trắng.
Chỉ là chiếc áo lại nhiễm phải không ít v·ết m·áu, làm cho nàng hiện lên một vẻ đẹp tà dị.
Đây là người ngoài hành tinh à.
Vẫn là sinh vật thời cổ đại giống trong phim.
Hay là tổ chức tà ác nghiên cứu ra quái vật.
Oa oa oa thật hưng phấn !!!
Trong đầu nàng xuất hiện rất nhiều giả thuyết, không hề sợ hãi thậm chí thấy rất vô cùng phấn khích
Lý Hạo không thể bình tĩnh tự nhiên như nàng ta được, hắn đang tiến thoái lưỡng nan không biết nên làm gì mới phải.
Không có khả năng chiến thắng nên hắn rất muốn đầu hàng, nhưng kẻ địch lại là quái vật vậy thì đầu hàng có tác dụng gì sao ?
" Phải làm sao đây "
Quái vật nhền nhện tất nhiên không rảnh mà ngồi chờ hắn nghĩ cách, nó quơ lên to lớn chân khớp một cách nhẹ nhàng.
Phốc !!
" A !!!"
Lý Hạo kêu lên đau đớn, khẩu súng trong tay hắn b·ị c·hém bay, một ngón tay cũng đã bị cắt đứt.
Nhền nhện không quan tâm đến việc hắn có đau đơn hay không, thân thể của nó run lắc sau đó là một chiếc đầu dựng đứng lên.
Chiếc đầu đó vô cùng quái dị, bởi vì nó có ba con mắt đỏ tươi, hai mắt như người lại thêm một con mắt dư thừa mọc ngay giữa trán.
Nó lại có một hàm răng rất giống người nhưng lại vô cùng sắc bén, như có thể một ngụm đem sắt thép cắn đứt làm đôi.
Ba con mắt đỏ tươi quét qua quét lại trên thân thể của hai người bọn họ.
Oa oa oa bảo bảo muốn ăn...
Không ăn được rồi...
Không cầm v·ũ k·hí..
Thật giống...không g·iết...
Nó đưa ra chân khớp chỉ về hướng quảng trường, sau đó quơ mạnh chém về phía một chiếc bàn bằng sắt.
Két !!!
Nháy mắt đã đứt làm đôi, chiếc chân đó sắc bén đến kinh người.
Làm xong nó liền dùng chân lôi mấy bộ t·hi t·hể không đầu rời đi.
" Nó giống như vừa cảnh cáo phải không? "
" Chẳng lẽ nó có trí tuệ ?"
Cô nàng áo trắng thấy hành động của quái vật nhền nhện thì thấy vô cùng kích động, cứ như phát hiện ra bí mật động trời.
" Này này Hàn bác sĩ, có thể giúp ta băng bó lại ngón tay sao "
Lý Hạo không biết nên nói gì, nàng ta không phải bác sĩ sao, thấy có người b·ị t·hương chảy máu tùm lum vậy mà không thèm cứu chữa.
" Ây ?"
" Tí nữa là quên mất Lý giám ngục rồi, máu thật nhiều "
" Ngồi xuống trước đã, để ta đi lấy băng gạc "
Cô nàng này hành động vô cùng nhanh chóng, lấy ra băng gạc liền đem bàn tay của Lý Hạo buộc thành một cái bánh tét.
" Emmm..." Nhìn bàn tay bị buộc vô số lớp vải mà hắn không biết nên nói gì, cần thiết nhiều vậy sao ?
" Hàn bác sĩ, cho hỏi ngón tay của ta có thể nối lại được không ?"
" Có thể thử, nhưng không có đủ dụng cụ cùng máy móc cho nên ngươi cứ giữ lại ngón tay đó đi "
" Sau này rồi tính tiếp "
Nang ta băng bó cho Lý Hạo xong thì tìm ra mỗi chiếc ba lô to bự, sau đó bắt đầu gom đồ...
Từ các loại thuốc, băng gạc, ống chích, kháng sinh, đồ ăn vặt, nước suối...chỉ cần có thế lấy liền lấy, có thể nhét thì nhét.
Thấy nàng ôm chiếc ba lô to bự như vậy làm Lý Hạo tò mò hỏi.
" Ặc Hàn bác sĩ, ngươi định đi đâu vậy "
Nàng ta kỳ quái nhìn hắn, sau đó đưa tay chỉ về phía quảng trường.
" Lý giám ngục, trí thông minh của ngươi là bao nhiêu vậy ?"
" Không nhớ nó chỉ về hướng quảng trường sao ? Còn chém bàn sắc để cảnh cáo chúng ta nữa cơ mà "
" Ngươi muốn chờ ở đây để b·ị c·hém đầu thì xin tùy ý, ta xin phép không phụng bồi "
" Dù sao thế giới này đột nhiên thú vị như vậy, ta còn không nỡ c·hết đâu "
Nói xong nàng vừa mang theo tâm tình cực kỳ hưng phấn kích thích, vừa vác theo ba lô chạy như bay về phía quảng trường.
" Chờ...chờ ta với "
Lý Hạo giật mình liếc nhìn xung quanh tìm xem có con quái vật nào không, thấy đã an toàn liền vội vàng chạy theo.
...
" Không tồi, mỹ thực đúng là thứ tốt. Ăn vào sẽ làm cho tâm tình sảng khoái đấy chứ"
Tử Vũ tốn nửa giờ mới ăn hết một lượt mấy món ăn.
Đầu bếp bởi vì sợ hãi đã dùng toàn bộ công lực nên đã làm ra hơn hai mươi món, chỉ cần biết làm liền làm không dám giữ lại một tí nào.
" Ồ, nhưng mà lại hết vui rồi, ta đúng là một kẻ khó chiều chuộng... "
Ăn rất sảng khoái rất vui thích, nhưng sự vui vẻ đó không duy trì được quá ba giây.
Tâm tình của hắn cứ như tàu lượn siêu tốc, muốn ngừng tại chỗ mà không được.
" Ta xong rồi, dọn dẹp đống này đi "
" Vâng vâng "
Quản lí phòng bếp cùng nhân viên thấy thế thì không chút chần chừ ngay lập tức dọn sạch sẽ mặt bàn.
" À đúng rồi, rất xin lỗi nhưng ta ăn không hết được "
" Làm nhiều quá đi à "
Tử Vũ vừa nói vừa sờ vào bụng mình, có thể thấy chiếc bụng đã no đến mức trướng lên.
" Không sao không sao "
Quản lí vội vàng lắc đầu, sau đó vuốt mồ hôi trên trán.
" Ai u, cũng nên đi thôi"
" Xem ra bọn chúng đã làm xong việc ta giao cho rồi nhỉ "
Hắn đứng dậy, lúc đi ngang qua người quản lý phòng ăn thì vỗ vai của hắn.
" Ta đi rồi "
" Nhớ kỹ đừng có tùy tiện chạy ra ngoài, ngoài đó nguy hiểm lắm đấy..."
" Ra ngoài mà c·hết thì ta không chịu trách nhiệm đâu đó nghe. "
Tử Vũ mặc kệ đối phương có nghe vô hay không, hắn nói xong thì ngay lập tức rời đi để lại đám người đứng đó ngơ ngác.
Cạch !
" Hô "
" Ực "
Có người ngồi bệt xuống sàn cứ như đã được giải thoát, có người nuốt nước miệng, có người cầm khăn lau mồ hôi.
Cả đám đều cảm thấy bản thân đã thoát khỏi nguy hiểm nên bắt đầu thoải mái trò chuyện.
" Này này, lúc nãy các ngươi có nghe được tiếng súng không "
" Có chứ, ta đứng cạnh cửa nên nghe rất rõ ràng "
" Nào chỉ là tiếng súng, ta còn nghe được t·iếng n·ổ rất lớn cùng âm thanh la hét thảm thiết nữa cơ "
" Mẹ của ta ơi, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy chứ ? "